Chương 538 - Hừ, làm như cô ta dễ bị lừa lắm ấy 2
Hàn Mạn Mạn ôm chặt thằng bé, chỉ sợ nó ngã, sau đó nói: "Lúc xem mắt, tôi đã hỏi riêng anh ta, sau này tiền lương đưa cho gia đình hay đưa tôi. Anh ta nói sẽ đưa hết cho tôi, để tôi quản lý gia đình. Tôi nói ngộ nhỡ khiến mẹ anh ta không vui thì sao, anh ta nói trước kia mẹ anh ta đã nói sau khi kết hôn sẽ không quản lý anh ta nữa, bảo anh ta giao tiền lương cho con dâu quản lý. Tôi thấy tình tình mẹ anh ta rất tốt, chắc là tốt hơn bà Vương nhiều. Lúc trước mẹ tôi cũng từng đi xung quanh nhà anh ta nghe ngóng, hàng xóm đều nói gia đình họ rất hòa nhã, chưa từng thấy mẹ anh ta cãi nhau với ai cả, tính tình rất tốt."
Vương Tiểu Mai cũng quay người lại, nói: "Nghe có vẻ rất tốt đấy!"
Hàn Mạn Mạn gật đầu, nói: "Cũng được, tôi hỏi anh ta thường ngày có làm việc nhà không, anh ta còn nhấn mạnh khoe tài nghệ nấu nướng của mình. Còn nói sau này sẽ cho tôi nếm thử tay nghề của anh ta nữa."
Nói xong, Hàn Mạn Mạn cúi đầu ngượng ngùng, hiển nhiên là đang hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó.
Lâm Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ của Hàn Mạn Mạn, xem ra cô ta đã rung động rồi.
Vương Tiểu Mai nhíu mày, nói một cách nghiêm túc: "Nếm thử tay nghề của anh ta? Vậy thì cô nên tổ chức gọi thêm mấy người đi cùng, đừng đi một mình, vẫn phải đề phòng chút."
Hàn Mạn Mạn...
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Mai đã thông minh lên rồi.
Vương Tiểu Mai nghiêng đầu, nói: "Tôi nói không đúng sao?"
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Đúng, những gì cô nói đều đúng."
Hàn Mạn Mạn quyết định chuyển đề tài, lại nói: "Tôi nói với anh ta những vấn đề này, phát hiện suy nghĩ của chúng tôi rất hợp nhau. Hi hi, nhất là đối với học sinh, anh ta cũng cảm thấy có thể giúp đỡ chút nào hay chút ấy. Tiền là vật ngoài thân, người tốt sẽ có phước báo.Anh ta không hề cảm thấy tôi ngu ngốc mà ngược lại còn khen tôi giàu lòng nhân ái, tâm địa lương thiện, là một cô gái tốt."
Sau khi nói xong những lời này, Hàn Mạn Mạn đắc ý đến mức đầu cũng sắp ngửa lên tận trời xanh.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn...
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: "Đúng vậy, cô Hàn luôn làm việc tốt, sao có thể nói cô ngu ngốc được. Ai? Ai nói cô ngu ngốc? Tôi sẽ lập tức giúp cô đi tính sổ với kẻ đó!"
Hàn Mạn Mạn chớp mắt, suy nghĩ một lát, nói một cách rất nghiêm túc: "Người khác thì tôi không biết, nhưng mà thím Vương ở nhà bếp đã chính miệng nói là tôi ngu dốt với mẹ tôi."
Lâm Ngọc Trúc khẽ hừ một tiếng, cầm chai nước lên uống một ngụm, nói: "Thôi bỏ đi, thím Vương rất nhiều cháu, chúng ta trước hết cứ nhẫn nhịn bà ta đi!"
Hàn Mạn Mạn mím môi, yên lặng nhìn Lâm Ngọc Trúc không nói gì.
Vừa nãy còn nói sẽ giúp cô tính sổ. Hừ, làm như cô ta dễ lừa lắm ấy.
Lâm Ngọc Trúc lại uống hai ngụm nước, nói: "Nghe có vẻ con người anh ta rất tốt. Là tốt hay xấu vẫn phải để tự cô tiếp xúc dần dần. Người ngoài chúng tôi chỉ có thể nói với cô một vài đạo lý bên ngoài. Người này nói chuyện rất dễ nghe, phía sau phải tự cô xem lời nói và suy nghĩ trong lòng anh ta có nhất quán không. Dù sao cũng đừng kết hôn nóng vội!"
Vương Tiểu Mai ở bên cạnh gật đầu điên cuồng, tán thành nói: "Đúng vậy, có những người chuyên dùng lời lẽ ngon ngọt để đi lừa người khác."
Giống như nhà Vương Bảo vậy.
Có điều bởi vì Lưu Nga nên Vương Tiểu Mai cũng không tiện nói cặn kẽ.
Nhưng Hàn Mạn Mạn dường như đã hiểu ngay lập tức, hai người nhìn nhau, lập tức tâm linh tương thông.
Kể từ sau khi buông bỏ Chương Trình, Hàn Mạn Mạn đã hòa hợp với nhóm ba người ở hậu viện hơn nhiều.
Thấy con người Vương Tiểu Mai không tệ, Hàn Mạn Mạn tốt bụng nói: "Đối tượng của cô cũng là người trên thị trấn phải không, một người ngoại tỉnh như cô không tiện nghe ngóng tình hình gia đình của anh ta. Cô đưa địa chỉ nhà anh ta cho tôi, để tôi bảo mẹ tôi giúp cô dò la xem sao, đừng để bị lừa!"
Vương Tiểu Mai vừa nghe cô ta nói vậy, nghĩ kĩ một lát rồi gật đầu thật mạnh, sau đó nói cho Hàn Mạn Mạn địa chỉ nhà của Lý Bàn Tử.
Cuối cùng cô ta nói: "Anh Bàn Tử của tôi chắc là rất dễ nghe ngóng, dù sao quanh đó chắc cũng chỉ có một anh béo thôi. Làm phiền dì rồi, có thời gian sẽ mang cho dì ít đồ ăn ngon."
Hàn Mạn Mạn cười hì hì, nói: "Không có gì, không có gì."
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc đưa mắt nhìn nhau, không phải chỉ một từ là có thể diễn tả cảm xúc nội tâm của họ lúc này...