Chương 539 - Lý Hướng Bắc chưa chắc đã đánh lại cô ta 1
Lúc bốn người lớn cộng thêm một đứa bé đang nói chuyện rôm rả, người phá hỏng bầu không khí bèn tiến vào.
Mấy ngày gần đây Chương Trình đúng là thâm tàng bất lộ, xuân phong đắc ý bước vào phòng làm việc.
Cái dáng vẻ kia vừa nhìn là biết chắc mấy ngày nay trôi qua xuôi chèo mát mái lắm.
Lâm Ngọc Trúc cụp mắt, nghĩ tới chuyện gì đó.
Hàn Mạn Mạn thấy Chương Trình tiến tới, bèn ôm Tiểu Năng Năng đứng lên, kiêu ngạo nói: "Tiểu Năng Năng, chúng ta đi ra ngoài chơi. Đỡ phải ở chung một chỗ với người đáng ghét."
Nghe thấy câu này nhưng nét mặt của Chương Trình vẫn bình tĩnh, chẳng có chút gì gọi là khó chịu cả.
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, da mặt của con người đúng là có thể luyện ra được.
Mọi người nhìn thấy Chương đi, chẳng phải càng ngày càng dày đó sao.
Vương Tiểu Mai nhìn Chương Trình cũng cảm thấy không được tự nhiên, kéo Hàn Mạn Mạn cùng ra phòng.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại ba người.
Lý Hướng Vãn ngại ánh nắng chói chang bên ngoài, sợ phơi nắng sẽ bị đen nên lười biếng dựa lưng vào ghế tiếp tục đọc báo.
Lâm Ngọc Trúc cầm tờ báo trên bàn lên, hai chân vắt chéo nhàn nhã uống nước.
Đang đọc báo tới mê mẩn, Chương Trình đã đi tới bên cạnh Lý Hướng Vãn rồi dừng lại.
Sắc mặt của Lý Hướng Vãn lạnh nhạt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Lâm Ngọc Trúc muốn thay Lý Hướng Vãn bộc bạch vài câu, có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, đừng cản trở bà đây đọc báo.
Dứt khoát không thèm đọc báo nữa, rót thêm nước để uống, nhìn về phía hai người.
Cô đang chờ kịch hay mở màn.
Lâm Ngọc Trúc nhiều chuyện đã chẳng phải ngày một ngày hai nữa, Chương Trình đã quen từ sớm.
Huống chi, bây giờ trong lòng anh ta đang rất ghét cô.
Không thèm nhìn Lâm Ngọc Trúc, dứt khoát nói: "Hai hôm nay lúc ra ngoài, đi ngang qua ruộng lúa tôi đã phát hiện Lý Hướng Bắc và một cô gái có chút thân mật.
Hai người vừa nói vừa cười, Lý Hướng Bắc còn làm việc nông giúp cô ta.
Hướng Vãn, cô. . . Cô phải chú ý hơn."
Nói xong, Chương Trình tự tin chờ Lý Hướng Vãn thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà không đợi được Lý Hướng Vãn đổi sắc mặt, lại đợi được Lâm Ngọc Trúc phun nước.
Lâm Ngọc Trúc ho khan một hồi lâu, ho đến nỗi Chương Trình phải trợn mắt há mồm, cảm thấy có khả năng là mình nói sai.
Anh ta nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Hướng Vãn bên cạnh: "Hai anh em bọn họ vừa cười vừa nói chắc không phạm pháp đâu nhỉ?"
Chương Trình sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái kia lại là em gái của Lý Hướng Bắc.
Trong lòng cảm thấy xấu hổ, anh ta còn tưởng rằng...
Lâm Ngọc Trúc âm thầm cười một cái, đây quả đúng là sự trào phúng trần trụi.
Sắc mặt bình tĩnh của Chương Trình suýt nữa là nứt ra.
Sắc mặt Lý Hướng Vãn lạnh nhạt còn nói thêm: "Làm phiền thầy Chương sau này hãy gọi tôi là cô giáo Lý hoặc là đồng chí Lý.
Không được gọi tên của tôi, chúng ta. . . Không thân quen tới vậy đâu.
Chuyện đã tới mức như ngày hôm nay rồi.
Có lẽ anh cũng hiểu rõ, sao vẫn còn. . .
Thôi đi, tôi không thích nói chuyện quá nặng lời.
Thầy Chương vẫn nên để mắt tới chỗ khác đi.
Giữa tôi và Lý Hướng Bắc, trong lòng tôi tự có tính toán, không cần người ngoài tới chỉ trích.
Có vài người, trông thì đau lòng nhưng chưa chắc đã là thật.
Thầy Chương anh nói xem, có phải là đạo lý này không."
Lâm Ngọc Trúc ba một tiếng, bàn tay trắng nõn vỗ lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Rất có đạo lý, hoặc là một câu thế này, người có lòng xấu, nhìn cái gì cũng ra chuyện xấu."
Chương Trình nghiến răng ken két để kìm nén tâm trạng.
Khoảng khác nhìn về phía Lý Hướng Vãn, dường như anh ta rất tức giận nói: "Nếu có ngày cô hối hận thì có thể tới tìm tôi."
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu liên tục nói:"Không cần không cần, có tôi ở đây rồi.
Không cần phải tìm người ngoài."
Chương Trình lườm cô thầm mắng một câu, tìm cô làm cái gì?
Để cô bán mà còn giúp cô đếm tiền à?
Nếu không phải là không dám chọc tới Lâm Ngọc Trúc, Chương Trình đã sớm trở mặt.