Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540 - Lý Hướng Bắc Chưa Chắc Đã Đánh Lại Cô Ta 2

Chương 540 - Lý Hướng Bắc chưa chắc đã đánh lại cô ta 2
Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Ngọc Trúc cứ ỷ vào việc anh ta sợ, mới dám làm như vậy.

Nhìn Chương Trình kinh ngạc, Lâm Ngọc Trúc ngửa đầu cười ha ha.

Tâm trạng vốn bức bội của Lý Hướng Vãn lập tức trở nên tốt hơn, trên gương mặt cũng hiện lên ý cười.

Thấy sắc mặt của Chương Trình dẫn biến thành màu đen.

Lâm Ngọc Trúc phất phất tay, nói: "Đi, ra ngoài phơi nắng, tốt cho sức khỏe lắm đấy."

Lý Hướng Vãn gật đầu đi theo phía sau Lâm Ngọc Trúc.

Chờ đi tới cửa, Lý Hướng Vãn đột nhiên dừng bước.

Quay người lại nói với Chương Trình: "Loại người tâm cơ thâm trầm như anh, từ trước tới này tôi chưa từng đặt vào trong mắt.

Anh kiêu ngạo cho rằng mình có thể trở thành đường lui của tôi.

Nhưng không cần đâu.

Không phải Lý Hướng Bắc, cũng sẽ không phải là anh." Nói xong, Lý Hướng Vãn không chút do dự bước ra khỏi cửa.

Lời này vừa nói ra, cô ấy và Chương Trình cũng coi như hoàn toàn trở mặt.

Hai người đi được vài bước, thì nghe thấy phía sau phát ra âm thanh ly nước bị hất vỡ.

Lâm Ngọc Trúc trừng mắt nhìn, nói: "Chắc không phải là hất cái ly của tôi đi đâu nhỉ?"

Lý Hướng Vãn tức giận bật cười, nói: "Vậy cô lại có thể lừa anh ta thêm một khoản tiền.

Đúng rồi, số tiền phía sau..."

Một mỹ nhân xinh đẹp tốt bụng dần trở nên bỉ ổi.

Nghiệp chướng...

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, cười ha hả nói: "Đâu có, đâu có, hôm nào đó tôi mời các cô tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa thật no nê. Tranh thủ gọi hết tất cả các món trên thực đơn ra một lần luôn."

"Hào phóng quá."

"Hừ, có phải là cô đang mắng tôi không."

Lý Hướng Vãn...

Từ sau hôm ấy, Chương Trình khôi phục lại cường độ làm việc trước đây, không vội tới cũng chẳng vội đi nữa.

Cả người xuất hiện vẻ ung dung tự tại thì không nói, còn mơ hồ xuất hiện một phong thái kiêu ngạo.

Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy, chuyện này có ý nghĩa gì đó.

Nói thế nào nhỉ, ông trời muốn anh chết, trước đó phải khiến anh điên.

Chuyện này không dần dùng não cũng biết tên này chắc là bám được vào người nào rồi.

Bên phía Chương Trình bình thường lại rồi, tới phiên Thẩm Bác Quận thường xuyên phải đi trấn trên.

Nhưng mà mỗi lần đi trấn trên Thẩm Bác Quận đều chào hỏi với hiệu trưởng.

Bên phía hiệu trưởng cũng chẳng làm khó.

Cười ha hả mở một mắt nhắm một mắt.

Đám trẻ tuổi này đúng là chẳng đặt tâm tư lên công việc gì cả.

Nhìn Trầm Bác Quận lại đạp xe rời khỏi, Lâm Ngọc trúc cũng mơ hồ phát hiện ra là đã xảy ra chuyện gì đó.

Chương Trình rõ ràng không còn trạng thái lo lắng như trước đây.

Có lẽ hai bên đều có tiến triển.

Đêm khuya, Lâm Ngọc Trúc đang chuẩn bị trải giường chiếu ngủ, bèn nghe thấy tiếng đập cửa.

Tối thế này rồi, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nhỏ giọng hỏi: "Ai thế."

Thẩm Bác Quận cũng dấy lên tính tình bướng bỉnh, cố ý hô to: "Anh Thẩm đây."

Vẻ mặt của Lâm Ngọc Trúc buồn bực, mở cửa, nghiêng đầu tức giận nhìn Thẩm Bác Quận.

Chỉ thấy Trầm Bác Quận đang cười xách một cái bao lớn đứng ở đó, nịnh nọt nói: "Anh có thể nào nhà trước được không, anh có vài câu muốn nói."

Lâm Ngọc Trúc nhường đường cho Thẩm Bác Quận.

Trầm Bác Quận đi vào nhưng lại không dừng lại mà đi thẳng vào nhà bếp đặt cái bao kia vào kệ, dịu dàng nói: "Mua cho em vài thứ, nhớ phải ăn đấy. Gần đây chắc là sẽ bận rộn hơn, em nhớ sự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói ra biểu hiện gần đây của Chương Trình, hỏi: "Có phải là anh ta không đi chung đường nữa hay không."

Thẩm Bác Quận không trả lời ngay, nói: "Sau này cách xa tên Chương Trình đó ra.

Có thể trốn bao xa thì cứ trốn, có biết không."

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: "Em biết, anh cũng phải cẩn thận đấy."

Thẩm Bác Quận chăm chú nhìn vào mắt của Lâm Ngọc Trúc, gật đầu, "Ừ."

Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, không khí lập tức trở nên hòa thuận vui vẻ.

Thẩm Bác Quận ho nhẹ một tiếng, nói : "Anh về trước đây, nhớ phải ăn đấy, ăn hết anh lại mua cho em. Nếu như cảm thấy có gì không đúng thì cứ tìm Tiền Lệ. Lý Hướng Bắc chưa chắc đã đánh lại cô ta."

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô em gái này mạnh mẽ như thế, lập tức an tâm, gật đầu.

Thẩm Bác Quận lại dịu dàng nhìn cô gái nhà mình một lúc rồi mới ra khỏi phòng.

Nhìn anh bước ra, Lâm Ngọc Trúc ló đầu ra khỏi cửa, phát hiện Thẩm Bác Quận vẫn chưa đi.

Anh cưng chiều nói với cô: "Khóa cửa lại đi, nhớ cẩn thận, anh đi đây."

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng nở nụ cười ngọt ngào, trên đời này ai mà không thích có một người đặt mình trong tim mà yêu thương chứ.

Chờ đóng cửa lại, nghĩ đến Chương Trình.

Lâm Ngọc Trúc cũng đề phòng.

Lâm Ngọc Trúc biết cô sẽ gặp nguy hiểm chỉ là hoàn toàn không ngờ tới... .

Cảnh tượng này lại hung hiểm như vậy.
Bình Luận (0)
Comment