Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 551 - Chương 551 - Bạn Nói Xem, Suýt Nữa Là Nói Sai Rồi 1

Chương 551 - Bạn nói xem, suýt nữa là nói sai rồi 1
Chờ phía hai người Lâm Ngọc Trúc và Tiền Lệ đã làm xong hết.

Tiền Lệ ngoảnh đầu nhìn ba người đang ở cửa, nghĩ ngợi một hồi, đứng dậy đi qua kéo Vương Dương lại.

Sao đó tới kiểm tra vết thương của Lý Hướng Bắc.

Sau đó, chỉ thấy Tiền Lệ ấn ấn lên cơ thể Lý Hướng Bắc một cái, vết thương đang chảy máu lập tức dịu lại.

Lý Hướng Vãn lau nước mắt trên mặt, kích động nhìn Tiền Lệ.

Tiền Lệ nhíu mày, cong khóe miệng, lấy ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Lý Hướng Vãn, nói: "Cái này có thể cầm máu, cô bôi cho anh ấy thử đi, có cứu được hay không thì phải xem vận may của anh ấy."

Lý Hướng Vãn nhận lấy chiếc lọ nhỏ rồi bôi lên cho Lý Hướng Bắc.

Tiền Lệ ở quay đầu liền thấy Lâm Ngọc Trúc đang lén lút sờ mó lung tung cơ thể của Chương Trình.

Tiền Lệ. . .

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Tiền Lệ đang nhìn cô chằm chằm, lúng túng nhếch miệng cười, khăng khăng lấy lại chiếc hộp gỗ của mình từ chỗ Chương Trình về.

Chương Trình bị trói chặt, miệng còn bị nhét giẻ đang kích động giãy dụa kịch liệt.

Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Ngọc đánh vào đầu anh ta một cái, tức giận nói: "Đàng hoàng chút đi."

Hai mắt của Chương Trình đỏ ngầu, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc liếc mắt nhìn anh ta, lấy một hộp diêm từ trong túi quần ra.

Biểu cảm của Chương Trình càng thêm kịch liệt.

Tới lúc Lâm Ngọc Trúc đốt hương lên, mắt anh ta càng trợn tròn hơn.

Mãi tới lúc mùi hương lan ra, Chương Trình trợn mắt há mồm nhìn Lâm Ngọc Trúc. . .

Quả thực không thể tin được, Lâm Ngọc Trúc lại dám lừa anh ta. . .

Trung thực như đã nói đâu? ? ? ? ?

Trong mắt Lâm Ngọc Trúc lóe lên ánh sáng giống như ác quỷ, thổi thổi làn khói, cười hà hà.

Chương Trình suýt nữa xỉu vì tức, điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, giống như một con sâu đang ngọ nguậy.

Tiền Lệ nhìn thấy anh ta giãy dụa thì dứt khoát cho anh ta một cước, càng khiến anh ta nằm bẹp trên đất không thể động đậy được.

Nỗi khuất nhục trong mắt Chương Trình như muốn tràn ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc tấm tắc lắc đầu.

Thảm quá.

Mà lúc này, Lý Hướng Vãn đang dùng dao găm rạch quần áo trên người Lý Hướng Bắc ra, tạo thành băng vải băng bó vết thương.

Làm xong mọi việc, rõ ràng Lý Hướng Bắc đã khá hơn không ít.

Ánh mắt ngây ngốc nhìn Lý Hướng Vãn, dường như muốn dùng khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng để nhìn cô ấy. . .

Anh ta chỉ cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu, cố gắng đấu tranh, không ngừng muốn mở đôi mắt ra, trong mắt tràn đầy sự không nỡ nhìn vào Lý Hướng Vãn.

Cảnh tượng này đều được Lý Hướng Vãn nhìn thấy.

Khoảnh khắc Lý Hướng Bắc nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhuốm máu tươi của Lý Hướng Vãn lập tức che miệng lại, nhịn không được khóc nấc lên.

Vẻ mặt của Vương Dương cũng rất đau khổ nhìn Lý Hướng Bắc đang nhắm chặt hai mắt, cảm thấy rất buồn.

Xung quanh ba người lập tức tràn ngập cảm giác đau thương.

Xử lý Chương Trình xong, Lâm Ngọc Trúc mới chú ý tới bọn họ, thấy cảnh tượng này, tim cô bèn giật thót.

Sắc mặt cũng trắng bệch, thầm nghĩ: Chết rồi? ? ? ?

Lâm Ngọc Trúc chầm chậm bước tới bên cạnh Lý Hướng Vãn, đang muốn nói vài câu an ủi, tầm mắt dừng lại phần ngực đang phập phồng của Lý Hướng Bắc, quan sát vài giây.

Sắc mặt cô lập tức trở nên phức tạp.

Bạn nói xem, suýt nữa là nói sai rồi! ! !

Vương Tiểu Mai nhẹ nhàng nói: "Vậy…Có phải là nên nhanh chóng đưa người tới bệnh viện không?"

Lúc này Vương Dương mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy vết thương của Lý Hướng Bắc đã được băng bó xong, vội vàng ôm người đi ra ngoài.

Nói như thế nào đây, cũng chỉ có lúc này người mới nhẹ thôi. . .

Nếu không băng bó kín mít thế kia cũng là vấn đề đấy.

Mặt của Lý Hướng Vãn lấm lem như con mèo đi đằng sau lưng Vương Dương, một tấc cũng không rời.

Còn lại mấy người, Lâm Ngọc Trúc nhìn Tiền Lệ một cái, cười lấy lòng.

Tiền Lệ hít sâu một hơi, kéo Chương Trình dậy, nhặt con dao găm trên đất lên, cắt đứt sợi dây thừng trói chân anh ta ra: "Tự đi hay để tôi lôi anh đi." Nếu lôi thì đương nhiên là không lôi đàng hoàng rồi.

Chương Trình. . .

Ánh mắt của Lý Tự Lập rất phức tạp, vẻ mặt rất bối rối.

Vương Tiểu Mai đặt tay lên vai anh ta, nhẹ giọng nói: "Anh ta sẽ phải chịu tội vì tất cả những việc mình đã làm."

Lý Tự Lập gục đầu xuống, không nhìn về phía này nữa.

Dường như là do anh ta không nhìn nên cũng chẳng xảy ra chuyện gì nữa.

Nhóm người các cô tốt hơn hết là không nên phân tán.

Tiền Lệ cầm sợi dây lôi Chương trình đi, trong tay Lâm Ngọc Trúc cầm một nhánh cây đi đằng sau thỉnh thoảng vẩy vài cái.

Ừ, mang tính tượng trưng thôi.

Con người mà, chừa lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Thế nhưng, tính sỉ nhục vẫn rất mạnh mẽ.

Ngẫm lại tên này muốn xx Lý Hướng Vãn, cành cây trong tay Lâm Ngọc Trúc lại không khống chế được lực đánh xuống.

Mà Lý Hướng Vãn đang nhìn chằm chằm Lý Hướng Bắc đang được Vương Dương cõng trên lưng.
Bình Luận (0)
Comment