Chương 550 - Không sao, không sao, không chết được đâu 2
Dường như hai bên đều không hài lòng với sự giằng co yên lặng thế này, Chương Trình sải bước lên phía trước đồng thời tay kia của Lý Hướng Vãn cũng lấy ra bình xịt hơi cay rồi xịt về phía Chương Trình đang bước tới.
Chương Trình vội vàng dùng tay che lại, nhưng vẫn bị xịt trúng một ít, đè nén cơn đau đớn khác thường, lại nghĩ tới trong tay Lý Hướng Vãn vẫn còn dao găm cho nên không cần suy nghĩ đã lùi về sau vài bước .
Lúc này Lý Hướng Vãn cũng đỏ cả mắt rồi, thấy Chương Trình không tiếp tục tiến tới cho nên lại tiến lên mấy bước mà quên mất sức lực giữa nam nữ cách xa nhau.
Dưới ý nghĩ bảo vệ tính mạng mãnh liệt, Chương Trình khó khăn mở hai mắt, đánh một quyền lên người Lý Hướng Vãn, thẳng tay đánh cô ấy tới lảo đảo.
Lúc Lý Hướng Vãn ngã nhào lên mặt đất, anh ta lại dùng một cước đá văng dao găm trong tay Lý Hướng Vãn, nhân tiện khom người nhặt lên.
Cũng vào lúc này, Lý Hướng Vãn lui ra phía sau rồi lưu loát đứng lên.
Hai người một người cầm đao, một người cầm bình xịt hơi cay, lại giằng co.
Dưới tình huống Lý Hướng Vãn suýt chút nữa đã phản kháng thành công, tất cả kiên nhẫn của Chương Trình cũng mất hết.
Gương mặt anh ta dữ tợn, hung dữ quá: "Lý Hướng Vãn, hôm nay tôi nhất định phải đặt cô dưới thân, khiến cô cầu xin tha thứ."
Đối mặt với ánh mắt và ngôn ngữ hèn hạ của Chương Trình, Lý Hướng Vãn lại cân nhắc tới tính khả thi của việc lấy một con dao ra.
Mà lúc đoàn người Lý Hướng Bắc và Lý Tự Lập vòng qua vòng lại chỗ này bảy tám lần, suýt nữa đã cho rằng đối phương đang đùa bỡn với bọn họ thì cuối cùng cũng nhìn thấy một gian nhà gỗ.
Còn chưa chờ Lý Hướng Bắc xác nhận, đám người Lâm Ngọc Trúc đứng cách đó khoảng hai mươi mét đã nghe thấy tiếng gào thét của Chương Trình.
Mắt Lý Hướng Bắc như muốn nứt ra, chạy vọt tới như gió, cứ thế phá cửa mà vào.
Tiếng cửa mở phía sau khiến Chương Trình trở tay không kịp, xoay người liền thấy một bóng người đang xông về phía này.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Chương Trình còn chưa kịp nghĩ đã dùng con dao găm trong tay đâm tới.
Mà cả người anh ta cũng bị một cước đá bay.
Giờ này khắc này những người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng Lý Hướng Vãn gào khóc gọi: "Lý Hướng Bắc."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhờ tới sự giúp đỡ của Tiền Lệ.
Tiền Lệ thấy vậy bèn xông vào như bay, chỉ thấy giữa bụng Lý Hướng Bắc đã bị dao găm đâm vào đang ngã nhào ở trên đất, Chương Trình đã đứng dậy nhào tới.
Tiền Lệ không nói hai lời, chân dài đảo qua khiến Chương Trình lại bay vào trong góc tường.
Lý Hướng Vãn nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Lý Hướng Bắc, lo lắng nhìn miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa kia, kinh hoàng thất sắc.
Đôi môi của Lý Hướng Bắc, hé ra khép lại, nhìn cô ta trấn an, dường như muốn bảo đối phương đừng lo lắng.
Đám người Lâm Ngọc Trúc theo sát phía sau cũng chạy vào, Tiền Lệ ngẫm nghĩ, thế này thì đơn giản quá.
Bèn tặng cho Chương Trình một cú ném vai ngay trước mặt Lâm Ngọc Trúc, cú ném này khiến Chương Trình thất điên bát đảo, đau đớn hự một tiếng.
Sau đó Tiền Lệ lại dùng chân đạp lên ngực Chương Trình, lạnh lùng nhìn người dưới chân.
Chương Trình hoàn toàn không dậy nổi nữa.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai trợn mắt há mồm nhìn mấy động tác nước chảy mây trôi của Tiền Lệ, lại cúi đầu nhìn Lý Hướng Bắc đang chảy máu không ngừng.
Tâm trạng thất thường giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Vương Dương thấy Lý Hướng Bắc bị thương, vội vàng đẩy hai người ra, ngồi xổm bên cạnh Lý Hướng Bắc hỏi: "Lão Lý, anh không sao chứ."
Lý Hướng Bắc không để ý tới anh ta, nắm bàn tay của Lý Hướng Vãn thật chặt, dịu dàng khuyên bảo: "Không sao, không sao, không chết được." Vừa nói, khóe miệng vừa chảy máu.
Lý Hướng Vãn sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tay kia bối rối sờ vào vết thương trên người anh ta.
Lâm Ngọc Trúc nhìn tình hình trong phòng, nhất thời cũng cảm thấy khó giải quyết, thế là với sợi dây thừng trên vách tường xuống rồi đưa cho Tiền Lệ.
Hai người phối hợp, trói Chương Trình lại thật chặt.
Lý Tự Lập nhìn Chương Trình chẳng còn chút năng lực phản kháng nào, muốn tiến lên, lại bị Vương Tiểu Mai bắt lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn đối phương bằng ánh mắt phức tạp.
Vương Tiểu Mai khó khăn nói: "Em vẫn còn Hoan Lạc cần phải chăm sóc..."
Thần sắc của Lý Tự Lập tan biến trong nháy mắt, không còn lại gì.