Chương 549 - Không sao, không sao, không chết được đâu 1
Vừa dứt lời Chương Trình đã lấn tới muốn hôn môi Lý Hướng Vãn, tay anh ta cũng dần dần tháo sợi dây thừng trói chân Lý Hướng Vãn ra.
Lúc này ý đồ của anh ta rất rõ ràng.
Lý Hướng Vãn vừa lắc đầu ghê tởm né tránh, vừa gia tăng động tác tay.
Hiển nhiên là Chương Trình không thể nhịn được nữa, bàn tay to lớn nhẹ nhàng kìm chặt khiến Lý Hướng Vãn không thể không nhìn thẳng vào anh ta.
Lý Hướng Vãn bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, tâm trạng bình lặng, cứ coi như là bị chó liếm một cái.
Ngay lúc Chương Trình đang say mê nhìn Lý Hướng Vãn, sợi dây thừng trói tay Lý Hướng Vãn cuối cùng cũng bị cắt đứt.
Lý Hướng Vãn nuốt một ngụm nước bọt, tìm kiếm thời khắc tốt nhất để phản kích lại.
Nhưng tâm trạng đang căng thẳng của cô ta cuối cùng cũng lộ ra ngoài mấy phần.
Tên Chương Trình này hiển nhiên là hiểu sai ý rồi.
Đối diện với tâm trạng căng thẳng mà Lý Hướng Vãn để lộ ra ngoài, anh ta lại cảm thấy thỏa mãn.
Chương Trình vui mừng nói: "Cuối cùng cô cũng không chỉ có mỗi dáng vẻ lạnh lùng như băng kia." Vừa nói, vừa vuốt ve gò má của Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn...
Sao người này lại ghê tởm tới vậy chứ.
Chương Trình dí sát mặt mình vào mặt Lý Hướng Vãn từng chút một, Lý Hướng Vãn hít sâu một hơi, không chịu nổi động tác chậm chạp của đối phương, cứ như thế này chắc cô ta điên mất.
Lúc mặt của Chương Trình càng ngày càng gần, lúc hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Cánh tay đang bị trói phía sau lưng của Lý Hướng Vãn đột nhiên giơ ra, con dao găm sắc bén trong tay đâm về phía anh ta.
Vốn tưởng là một kích tất trúng nhưng lại chỉ gây ra được vết thương nhỏ, vì Chương Trình đã dùng tay cản lại rồi.
Chương Trình cảm thấy rất sợ hãi, nếu như không phải hồi nãy trong mắt Lý Hướng Vãn lộ ra sát ý, khiến anh ta cảm thấy không thích hợp, bây giờ sợ là đã trúng chiêu rồi.
Chương Trình ôm cánh tay bị thương, vội vàng đứng dậy, tránh thoát khỏi Lý Hướng Vãn đang muốn đâm con dao găm tới thêm lần nữa.
Cảm xúc căng thẳng cứ không ngừng quanh quẩn trong tâm trí của Lý Hướng Vãn, lần đầu tiên không trúng lần thứ hai cũng không trúng, bàn tay cũng đã run lên nhè nhẹ.
Hai người đều đang nhìn chằm chằm đối phương.
Lý Hướng Vãn cầm dao găm nhắm thẳng về phía Chương Trình, từ từ dựa tường dựng lên.
Chỉ thấy đối phương kinh ngạc hỏi: "Sao trên người cô lại có thể có dao găm chứ?"
Lý Hướng Vãn trầm mặc không nói, nhưng trong lòng thì căm tức, nhất định là đối phương thừa dịp cô ta hôn mê mà lục soát người.
Đối mặt với sự trầm mặc của Lý Hướng Vãn, Chương Trình nhìn đôi tay đang run rẩy của cô ta, đột nhiên cười lạnh nói: "Hướng Vãn, cô đúng là luôn khiến tôi bất ngờ, nhất định là cô đang rất sợ đấy nhỉ? Vậy cứ sợ đi..."
Sắc mặt của Chương Trình đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, nghĩ tới việc mình từng giống như con chó theo đuôi cô ta, đổi lại được gì chứ?
Đúng, nên sợ anh ta như vậy đấy!
Càng ngày Chương Trình càng yêu thích dáng vẻ sợ hãi này của Lý Hướng Vãn.
Những thứ này khiến anh ta cảm nhận được khoái cảm báo thù.
Sự sảng khoái này thậm chí còn khiến anh ta u mê.
Lý Hướng Vãn từ từ nhích người ra bên ngoài, trong lòng đã cảm thấy tuyệt vọng nhưng vẫn ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Không có gì đáng sợ cả, chí ít lúc này cô ta vẫn còn đang an toàn.
Không gian của Lý Hướng Vãn là khoảng không tĩnh lặng, cũng có nghĩa là trốn vào đó thì phải đi ra kịp thời.
Nếu không cô ta sẽ tắt thở.
Mà một khi bí mật của cô ta bị bại lộ, cô ta nhất định phải khiến đối phương không thể nói ra bí mật của mình.
Mà người không thể mở miệng chỉ có...
Không phải bất đắc dĩ, cô ta sẽ không. . .Nhưng cũng tuyệt đối không khoanh tay chịu trói.
Lúc ánh mắt của Lý Hướng Vãn dần trở nên bình tĩnh mà nhìn chằm chằm Chương Trình, tựa như một que diêm đốt cháy sự phẫn uất không cam lòng của Chương Trình.
Chỉ thấy Chương Trình đột nhiên trở nên dữ tợn nói: "Sợ đi chứ sao cô lại không sợ?"
Lý Hướng Vãn...
Trong lòng điên cuồng mắng đồ ngu, mmp, biến thái...