Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 556 - Chương 556 - Thế Giới Bên Ngoài Quá Nguy Hiểm 2

Chương 556 - Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm 2
Có mấy thím hiếu kì hỏi: "Có phải thầy Chương bắt cóc cô giáo Lý không? Ôi, cô giáo Lý không sao chứ?"

Có vài thím nghĩ thầm, cô giáo xinh đẹp như vậy mà bị bắt cóc, e là đã bị...

Có vài thím nghĩ như vậy, trên mặt cũng lộ hết cả ra.

Nghe thấy lời này, Lâm Ngọc Trúc lập tức vỗ đùi, tinh thần tỉnh táo.

Vẻ mặt sáng láng nói: "Chuyện này mà kể ra, mọi người phải khen cháu đấy.

Cháu dẫn theo cả đám người lần theo đầu mối rồi đuổi theo, các thím đoán thử xem là xảy ra chuyện gì?"

Mọi người trăm miệng một lời hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Kẻ xấu bắt cóc cô giáo Lý kia đã bị sự nhanh trí của cháu chặn lại ở giữa đường. Cháu chỉ là một cô gái yếu đuối, đương nhiên là không đánh lại anh ta. Nhưng hai người là đồng chí Lý Hướng Bắc và đồng chí Tiền Lệ ở khu nhà thanh niên tri thức của bọn cháu lại không giống vậy. Chỉ thấy hai người này nhào tới, thuần thục đánh tên kia ngã nhào ra đất. Nếu như không phải trong tay kẻ xấu có dao, đồng chí Lý Hướng Bắc chắc chắn sẽ không thể bị thương. Nhưng mà cảnh tượng lúc đó có thể nói là kinh thiên động địa. Các thím, mọi người không thấy được cảnh đó quả là đáng tiếc. Kẻ xấu bị thanh niên tri thức Tiền của chúng cháu đánh tới nỗi thất điên bát đảo, quỳ xuống đất liên tục gọi ông nội, liên tục cầu xin tha mạng. Thảm lắm ~ "

Các thím nghe theo lời kể hùng hồn của Lâm Ngọc Trúc.

Cừ thật, Lý Hướng Bắc này thật sự có tài, bọn họ cũng biết rồi.

Không ngờ thanh niên tri thức Tiền này cũng có thể đánh nhau.

Chậc chậc chậc, không thể ngờ, sau này sẽ không có ai dám tới bắt nạt người ở khu thanh niên tri thức nữa.

Mọi người đã sớm ném chuyện của Lý Hướng Vãn ra đằng sau đầu.

Hơn nữa, cô giáo Lâm đã nói rồi, nửa đường bị chặn lại.

Vậy nhất định là không xảy ra chuyện gì.

Lâm Ngọc Trúc đang muốn thở phào, lại thấy hoa mắt, hai vai đã bị kìm lại thật chặt, ngay sau đó rung lắc dữ dội.

Lâm Ngọc Trúc muốn mắng người.

Tên oắt con nào…dám lắc cô như thế.

Có phải là không muốn sống nữa...

Lúc đang bị lắc tới thất điên bát đảo, bên tai truyền tới giọng nói lo lắng của đối phương: "Anh tôi bị thương sao? Vết thương có nặng hay không? Chưa chết đâu nhỉ? Chết rồi thì sao tôi ăn nói với người nhà được đây? Tôi tới đây là vì muốn thăm anh ấy? Không sao chứ? Không sao chứ?"

Lâm Ngọc Trúc hung hăng vỗ vào bàn tay đang đặt trên vai mình, lúc này đối phương mới dừng lại.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, càng thấy choáng váng.

Xoa xoa trán, chầm chậm xoay người lại, nhìn thấy Tô Thanh Hoa đang lo lắng nhìn cô.

Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ nói: "Bụng bị đâm một nhát, đã được đưa tới bệnh viện, cứu được rồi. Lúc tôi về anh ta đã tỉnh rồi. Vương Dương và Lý Hướng Vãn đang ở đó chăm sóc cho anh ta."

Lâm Ngọc Trúc vừa dứt lời, Tô Thanh Hoa đã chạy đi như gió.

Không bao lâu, lại phi tới như một làn khói, thở hổn hển nói với Lâm Ngọc Trúc: "Thanh niên tri thức Lâm, cô có thể cho tôi mượn xe đạp được không."

Lâm Ngọc Trúc vội vàng đưa chìa khóa cho cô ta, đối phương nói tiếng cảm ơn rồi lại chạy đi như làn khói.

Các thím nhìn Tô Thanh Hoa đã chạy được một khoảng rất xa.

Lâm Ngọc Trúc uể oải nói với mọi người: "Các thím, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp. Hôm nay vừa tiêu hao trí tuệ vừa tiêu hao thể lực, cháu sắp không xong rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi."

Nghe được tin tức chính xác các thím mới cảm thấy hài lòng, khen Lâm Ngọc Trúc vài câu rồi mới bằng lòng thả người đi.

Chờ Lâm Ngọc Trúc về nhà đóng cửa lại, hứng khởi bừng bừng đi vào không gian.

Đại Béo và Tam Béo lập tức vui mừng tới quay vòng vòng, nhảy nhót bên cạnh cô.

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái đầu to của hai người máy nhỏ.

Bảo Đại Béo rót nước nóng cho cô, cô muốn tắm một trận thật sảng khoái .

Đại Béo lập tức vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh .

Tam Béo nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, "Tam Béo, làm thịt một con dê, chị muốn ăn thịt dê xiên ~ "

Tam Béo tuân lệnh, lập tức vui vẻ đi ra.

Chờ Lâm Ngọc Trúc ngâm mình vào bồn tắm, thoải mái than thở một tiếng.

Đây mới gọi là cuộc sống chứ ~

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.

Dọa cô sợ chết đi được...
Bình Luận (0)
Comment