Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557 - Có Một Số Việc Phải Làm Từng Bước Từng Bước 1

Chương 557 - Có một số việc phải làm từng bước từng bước 1
Lâm Ngọc Trúc vui vẻ tắm rửa, sau khi đi ra chính là thần thanh khí sảng.

Chỉ thấy, Đại Béo cầm khăn mặt canh giữ ở cửa.

Nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ra, Đại Béo vội vàng đưa khăn cho cô.

Lâm Ngọc Trúc hung hăng khen ngợi: "Đại Béo nhà chúng ta thật giỏi.”

Đại Béo vui vẻ xoay một vòng tại chỗ.

Lâm Ngọc Trúc vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy trên bàn đã bày xong nồi đồng, bên trong súp ớt cay nóng đang ừng ực sủi bọt.

Nhìn mấy đĩa thịt dê tươi ngon, Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa thì chảy nước miếng.

Lẩu, cô đến đây~

Giải quyết được Chương Trình, mối họa trong lòng này, Lâm Ngọc Trúc đặc biệt bảo Tam Béo rót cho cô một ly rượu nho.

Ăn mừng một chút.

Lâm Ngọc Trúc vừa ngâm nga khúc hát, vừa uống rượu nho, trên tay là xiên thịt dê nhúng tái, thật là thích ý.

Mà ở bệnh viện bên này, Tô Thanh Hoa đấu tóc rối tung đội gió rét đi từng phòng bệnh một tìm anh trai cô ta.

Tô Thanh Hoa không có tìm được Lý Hướng Bắc trước mà ngược lại là cô ta lại nhìn thấy Vương Tiểu Mai trước, Tô Thanh Hoa lúc này cũng không nhìn kỹ, vọt vào phòng bệnh, nhào lên người Lý Bàn Tử gào thét: "Anh à, anh không sao chứ? Anh mà xảy ra chuyện gì, mẹ em sẽ lột da em ra mất.”

Lý Bàn Tử bị thương ở chân đau kêu oai oái.

Lý Bàn Tử chỉ vào Tô Thanh Hoa, nói với Vương Tiểu Mai: "Tiểu Mai, anh không biết cô ấy. Aizz... Anh không có quan hệ gì với cô ấy hết.”

Vương Tiểu Mai thấy Lý Bàn Tử bị đè lên vết thương, vội vàng kéo Tô Thanh Hoa lên, tức giận nói: "Này, cô nhìn cho rõ ràng vào, đây đâu phải là anh trai cô, anh trai cô ở phòng bên cạnh kia.”

Mắt của Tô Thanh Hoa hồng hồng lên như con thỏ, cô ta xấu hổ nhìn Lý Bàn Tử, rồi nói với Vương Tiểu Mai: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chỉ nhìn thấy cô.

Không có nhìn người trên giường bệnh là ai.” Bảo sao cô ta cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Xin lỗi xong, Tô Thanh Hoa liền chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Vương Tiểu Mai lắc đầu, chợt nghe cách vách truyền tới tiếng gào thét của Tô Thanh Hoa: "Anh à, anh không sao chứ? Anh mà có mệnh hệ gì mẹ em sẽ lột da em ra mất.”

Lý Bàn Tử cùng Vương Tiểu Mai liếc nhau, đều nhịn không được mà nở nụ cười.

Cha Lý cùng mẹ Lý trở về nấu cơm trước, kỳ thật chính là muốn lưu lại cho hai người Lý Bàn Tử và Vương Tiểu Mai có cơ hội ở chung một mình.

Nhìn thấy bầu không khí có vẻ rất tốt, Lý Bàn Tử lít nha lít nhít nói: "Tiểu Mai, về công việc này anh không phải cố ý giấu diếm em đâu. Bên bọn anh cũng có quy định. Anh..."

Vương Tiểu Mai đã sớm không tức giận, cẩn thận nói: "Được rồi, em không trách anh, chân còn đau không?”

Lý Bàn Tử ngu ngơ cười cười: "Em không tức giận, anh liền không đau nữa.”

Vương Tiểu Mai lạnh lùng liếc Lý Bàn Tử một cái, hừ, nói chuyện dễ nghe đấy.

Nhưng nhìn cái chân bị thương của Lý Bàn Tử, Vương Tiểu Mai lại đau lòng nói: "Anh Bàn Tử, sau này làm nhiệm vụ, cũng đừng bị thương nữa.”

Lý Bàn Tử cười ha hả gật đầu.

Sau đó, Lý Bàn Tử lại hỏi: "Tiểu Mai, em không hối hận chứ?”

Vương Tiểu Mai lúc đầu còn có chút không hiểu, sau đó Vương Tiểu Mai mới phản ứng lại được, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh Bàn Tử, em rất sùng bái các đồng chí công an. Nếu anh chọn nghề này, em sẽ ủng hộ anh. Chỉ là, anh phải nhớ, anh vẫn còn có em. Đừng... Đừng..." Nói xong, nước mắt Vương Tiểu Mai liền rơi xuống.

Có một số từ, chính là không muốn nói ra, nói ra luôn cảm thấy xúi quẩy.

Sợ nó trở thành sự thật.

Lý Bàn Tử lập tức đứng dậy chạm vào tay Vương Tiểu Mai, nói: "Anh hiểu được, anh đều hiểu.”

Vương Tiểu Mai lại bật cười, nói: "Sau này không được lừa gạt em nữa.”

Lý Bàn Tử liên tục gật đầu, nói: "Không lừa, không lừa em nữa. Sau này tất cả mọi thứ của anh đều là của em. Tất cả mọi thứ đều là của em.”

Vương Tiểu Mai bĩu môi, hờn dỗi nói: "Ai thèm chứ.”

Căn phòng của bọn họ thì là ấm áp tràn đầy, nhưng bầu không khí ở căn phòng bên cạnh lại không giống như vậy.
Bình Luận (0)
Comment