Chương 560 - Đồng chí Lâm, chú ý thái độ của cô 2
Lại nhiều lưu luyến không nỡ hơn nữa thì đến cuối cùng hai người họ cũng vẫn phải chia ly.
Ngày đó Lâm Ngọc Trúc tiễn Thẩm Bác Quận ra ngoài cửa, nhìn theo bóng hình anh hồi lâu.
Thẩm Bác Quận cứ đi được một chút lại quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, quay đầu lại nhìn rất nhiều lần...
Hốc mắt của hai người Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận không khỏi đỏ lên.
Ngày đầu tiên sau khi Thẩm Bác Quận đi khỏi, Lâm Ngọc Trúc nhớ anh, rất rất nhớ.
Ngày hôm sau sau khi anh rời đi, cô vẫn nhớ, vẫn nhớ anh.
Ngày thứ ba sau khi anh đi, Hàn Mạn Mạn, lúc quét dọn chuồng lợn, không chú ý, để lợn xổng ra ngoài.
Những con lợn đạt được tự do vui vẻ chạy như bay trong khuôn viên trường trống rỗng không một bóng người...
Hàn Mạn Mạn thì đuổi theo phía sau gào thét.
Lâm Ngọc Trúc đang ngồi ở văn phòng bi thương, thất vậy thở dài một hơi.
Gia nhập thành thành viên của cuộc săn đuổi lợn.
Đừng cho rằng lợn là ngu xuẩn, lúc chạy tốt xấu gì nó cũng có bốn chân đấy.
Điều này khiến cho Hàn Mạn Mạn và Lâm Ngọc Trúc chạy đến mệt bở hơi tai.
Chờ đến sau khi đuổi được đám lợn vào chuồng xong.
Thì Lâm Ngọc Trúc cái gì cũng không nghĩ được nữa.
Lâm Ngọc Trúc lại trở về dáng vẻ như trước.
Sau khi tan tầm, lúc nhóm ba người sân sau bọn họ trở về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức thì vừa lúc gặp được Tiền Lệ cũng đang trở về.
Tiền Lệ suy nghĩ một chút, đi tới trước mặt ba người các cô, nói với Lâm Ngọc Trúc: "Thẩm Bác Quận trước đây đã tìm tôi, tiêu không ít tiền, muốn tôi bảo vệ an toàn cho cô. Tôi đã nhận rồi nên sau này có việc gì thì cô hét lên một tiếng.”
Trong nháy mắt trong lòng Lâm Ngọc Trúc vui sướng hẳn lên.
Cô cười như một đóa hoa, lúc nấu cơm thậm chí còn ngâm nga giai điệu.
Hoàn toàn không thấy Vương Tiểu Mai ngồi ở một bên, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Chờ thức ăn bưng lên bàn, Vương Tiểu Mai kéo Lý Hướng Vãn hỏi: "Cô có cảm thấy có gì đó không đúng không?”
Lý Hướng Vãn nghĩ, cô ta ở chỗ Vương Tiểu Mai nghe thấy có gì đó không đúng đã nhiều lần lắm rồi, vì thế Lý Hướng Vãn hỏi: "Cô nói cái gì không đúng?”
Vương Tiểu Mai vừa suy nghĩ vừa nói: "Vừa rồi ý tứ trong lời nói của thanh niên trí thức Tiền là anh Thẩm bỏ tiền muốn cô ta bảo vệ Lâm Ngọc Trúc, điều này nói rõ lên điều gì? Chẳng phải nói rõ là anh Thẩm thích Lâm Ngọc Trúc hay sao, đúng không? Nhưng lúc trước Lâm Ngọc Trúc là nói như thế nào?”
Lý Hướng Vãn gật gật đầu, ai da, con hàng Vương Tiểu Mai này giờ mới phản ứng lại được đây.
Không đúng, cô ta không thể bình tĩnh như vậy được, nếu không thì sẽ giống như cô ta đã biết tất cả mọi chuyện rồi mất.
Việc này, rõ ràng là cô ta cũng bị lừa gạt cho qua mà.
Vừa nghĩ như vậy, Lý Hướng Vãn lập tức một chưởng vỗ lên bàn, lớn tiếng nói: "Được lắm, Lâm Ngọc Trúc, cô lừa chúng tôi lâu như vậy.”
Lâm Ngọc Trúc vừa lúc cầm đũa trở về từ phòng bếp, cô bị tiếng đập vào bàn của Lý Hướng Vãn làm giật mình, thiếu chút nữa là làm rơi đũa xuống đất.
Sau đó Lâm Ngọc Trúc liền thấy hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai híp mắt, âm trầm nhìn chằm chằm cô.
Lâm Ngọc Trúc...
Hai người bọn họ cũng không ăn cá chép kho tàu mà cô cố ý làm.
Hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai ép Lâm Ngọc Trúc vào đầu giường có lò sưởi, hùng hổ thẩm vấn.
Vương Tiểu Mai chống nạnh hỏi: "Được lắm, tìm đối tượng nói chuyện yêu đương còn không cho chúng tôi biết, còn ở đó mà diễn kịch, nói, mục đích của cô là gì.”
Lý Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, nói: "Cái này còn cần phải hỏi sao?
Khẳng định là Lâm Ngọc Trúc đã sớm biết thân phận của Thẩm Bác Quận là gì rồi.”
Vương Tiểu Mai suy nghĩ kỹ, vỗ nhẹ vào cái giường có lò sưởi, tức giận nói: "Cho nên, thân phận của anh Bàn Tử cô cũng biết? ”
Lý Hướng Vãn liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai một chút, thầm nghĩ sao Vương Tiểu Mai có thể liên hệ hai chuyện đó vào với nhau được vậy...
Lâm Ngọc Trúc cô có quyền giữ im lặng.
Vương Tiểu Mai chưa hết giận lại vỗ vỗ giường, hỏi: "Nói, cô còn có cái gì gạt chúng tôi hay không. ”
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nghĩ vậy thì còn nhiều lắm.
Nhưng cô không nói đó, không nói, chính là không nói.
Muốn làm sao để cô chịu tiết lộ ra thì cứ làm.
Đối mặt với Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, Vương Tiểu Mai không có biện pháp.
Vì thế, Vương Tiểu Mai lại vỗ vỗ vào giường hai cái, mới thả người ra.
Lý Hướng Vãn vẫn chưa thỏa mãn lắc đầu.
Sức chiến đấu của Vương Tiểu Mai chính là không được.
Lâm Ngọc Trúc xuống giường, cầm lấy một cái bánh bao trắng hung hăng cắn một cái.
Vương Tiểu Mai mắt dựng thẳng, nói: "Đồng chí Lâm, chú ý thái độ của cô.”
"Vương Tiểu Mai, cô đủ rồi đấy."
Vương Tiểu Mai nhếch miệng cười, thân thể run lên, quá sảng khoái mà.