Chương 561 - Người ấy mà, chỉ sợ so sánh! 1
Người ấy mà, vui vẻ là nhất thời, buồn bã cũng là nhất thời.
Thẩm Bác Quận ra ngoài làm nhiệm vụ, Lâm Ngọc Trúc rất nhanh đã chấp nhận.
Lại trải qua những ngày tung tăng nhảy nhót của cô.
Nhìn giống như là những ngày bình đạm, nhưng trôi qua lại rất nhanh.
Lý Bàn Tử vẫn làm việc ở trạm lương thực như cũ, vẫn chưa cắt đứt hợp tác với Lý Hướng Vãn.
Có thể là che chắn cho thân phận thực sự của Thẩm Bác Quận, hoặc là điều gì đó.
Nhóm ba người ở hậu viện cũng không hỏi kỹ càng.
Biết nhiều chẳng thấy là chuyện tốt.
Có Lý Hướng Vãn, lại thêm cả đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Lâm Ngọc Trúc một tháng cũng có thể kiếm được ba, bốn ngàn.
Thu nhập như vậy rất khả quan.
Dù sao Lâm Ngọc Trúc tạm thời thấy rất thỏa mãn rồi.
Sau bức thư nhà của Vương Tiểu Mai lần trước, lại nhận được một bức thư người nhà gửi tới nữa.
Vương Tiểu Mai thở dài một hơi.
Trong nhà cuối cùng cũng gom đủ ba chuyển một hưởng[1] cho em trai của cô ta.
[1]Hay còn được gọi là Tứ đại kiện(bốn món đồ lớn), là một thuật ngữ chuyên dùng ở Trung Quốc cuối những năm 1950, dùng để chỉ bốn món đồ mà đất nước này có thể sản xuất ở thời điểm đó và mọi gia đình đều ao ước có được, bao gồm: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.
Tháng này đã làm lễ hỏi.
Trong thư mẹ Vương có viết, trong nhà đã không còn gì ăn rồi, trong tay ngay cả một phân tiền cũng không có.
Ý tứ này rất rõ ràng.
Nếu như con nhẫn tâm nhìn cha mẹ chịu đói, con cứ coi như cái gì cũng không biết.
Vương Tiểu Mai thở dài.
Đạp xe đạp lên thị trấn gửi cho nhà ba mươi đồng tiền.
Biết cô ta đi bưu cục, Lâm Ngọc Trúc thuận tiện nhờ cô ta mang thư gửi cho nhà họ Lâm.
Cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi xem trong nhà như thế nào rồi.
Đã bằng này ngày rồi, còn không gửi bức thư nào tới.
Quái lạ....
Thư đã gửi đi rồi, nhưng vẫn luôn không đợi được thư hồi âm.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, sao vậy nhỉ?
Không cần con gái nữa?
Nhất thời có chút hoảng hốt....
Trong nháy mắt, mùa hè đã lặng lẽ trôi đi.
Đông Bắc không thể so với phía nam, bên này là mùa đông dài, mùa hè ngắn, nhoáng cái liền trôi qua.
Lâm Ngọc Trúc vẫn còn chưa phản ứng lại được, mắt thấy lúa mạch trên ruộng đã sắp chín rồi.
Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc cơ bản đã coi như là xác định quan hệ.
Nhưng lại không giống với lúc ban đầu, ăn cơm gì đó đều phải ở bên nhau.
Dùng câu nói trong một tiểu phẩm mà nói, khoảng cách sinh ra cái đẹp.
Nhưng, điều này không làm lỡ việc hai người trắng trợn liếc mắt đưa tình.
Trước có hai người này, sau có Lý Bàn Tử và Vương Tiểu Mai.
Trái tim của Lâm Ngọc Trúc, là lạnh căm.
Về đến văn phòng của trường học còn có một Hàn Mạn Mạn đang ở đó nổi bong bóng.
Lưu Nga có con trai.
Hứa Hồng có mẹ.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ đi tìm thím Vương để nói chuyện.
Phát hiện thím Vương dẫn Hoa Hoa nhà mình tới để làm bạn rồi.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cửa văn phòng khóa lại của lão Thẩm, trái tim vỡ thành từng mảnh từng mảnh...
Ngày này, nhóm ba người ở sân sau theo lẽ thường tan học, dự định tiến vào từ cổng sau của nơi ở của thanh niên trí thức.
Lúc đi ngang qua sân trước, phát hiện Mã Đức Tài đang ở đó kiêu ngạo bắt nạt người.
Nghĩ tới đoạn thời gian trước, anh cả của Trương Ái Quốc từng dẫn theo mấy anh em qua đây dằn mặt anh ta một trận.
Lâm Ngọc Trúc còn rất khó hiểu, tên Mã Đức Tài này còn dám bắt nạt Trương Ái Quốc?
Phải nói ở nơi ở của thanh niên trí thức, trừ Trương Ái Quốc ra, Mã Đức Tài cũng chỉ có thể bắt nạt được Trương Diễm Thu một chút thôi.
Tên này còn rất có nguyên tắc, không đánh phụ nữ.
Cho nên Trương Diễm Thu chẳng sợ anh ta cho lắm.
Thời gian lâu rồi, anh ta ai cũng không hù dọa được nữa.
Lâm Ngọc Trúc vừa khó hiểu vừa ngó vào trong xem, nhìn thấy bóng dáng cũng không giống Trương Ái Quốc.
Đó là ai vậy?
Đang tò mò, đúng lúc người đó quay đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.
Bước chân đã bước ra của Lâm Ngọc Trúc lại lui trở về.
Không phải, chàng trai này trông quen mắt quá.