Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562 - Người Ấy Mà, Chỉ Sợ So Sánh! 2

Chương 562 - Người ấy mà, chỉ sợ so sánh! 2
Vương Tiểu Mai nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc dừng lại, cũng quay trở về, nương theo ánh mắt của cô liếc vào bên trong một cái, sau đó í một tiếng, nói: “Chàng trai này sao nhìn giống cô thế.”

Chàng trai đó nhìn Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng ủy khuất hơn, đáng thương vô cùng...

Lâm Ngọc Trúc không dám xác nhận hô lên: “Lập Dương?”

“Chị...” Nhìn thấy ánh mắt xa lạ hồi nãy của chị cậu, cậu đều không dám nhận.

biểu cảm của Mã Đức Tài vẫn còn rất đắc ý lập tức cứng đơ.

Thầm nghĩ: thôi toang rồi.

Cùng lúc đó, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cũng rất kinh ngạc.

Em trai ruột? Đã nói mà, sao có thể giống đến thế được.

Chả trách Lâm Ngọc Trúc không nhận ra em trai ruột nhà mình, quả thực là thay đổi quá nhanh rồi.

Lúc đi người còn thấp hơn cô một cái đầu, trên mặt còn có chút mũm mĩm của trẻ con.

Bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu, người cũng gầy không ít.

Nếu như không phải trông có chút giống cô.

Lâm Ngọc Trúc thật không dám nhận.

Lâm Ngọc Trúc vây quanh em trai nhà mình xoay một vòng, chậc chậc chậc, lắc đầu.

Cái này đúng là quá kì diệu rồi.

Giống như đổi một đứa em trai vậy.

Sau khi hai chị em nhận nhau xong, Lâm Ngọc Trúc nhìn Mã Đức Tài, lại hỏi Lâm Lập Dương: “Sao vậy, hồi nãy xem hình như có chút không vui vẻ.”

Lâm Lập Dương lôi kéo chị gái nhà mình ra phía sau, nói: “Không có gì.”

Chị cậu chịu khổ rồi, nơi ở của thanh niên trí thức có một tên lưu manh như vậy, bình thường nói không chừng phải chịu không ít bực bội.

Đợi cậu trở nên cường tráng hơn nữa, dù nói gì cũng không thể để cho hai chị em bọn họ bị bắt nạt.

Lâm Ngọc Trúc nhìn em trai một cái, híp mắt lại, u ám nhìn về phía Mã Đức Tài, đây là do cảnh tượng trước đây chưa đủ hoành tráng à.

Mã Đức Tài dù thế nào cũng không ngờ được, thằng nhóc này là em trai của Lâm Ngọc Trúc, nhớ lại buổi tối kinh tâm động phách hôm đó, vội vàng nịnh nọt nói: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm.

Lũ dâng tràn vào miếu Long Vương[1], người nhà cả, người nhà cả.”

[1]Câu này ý chỉ người cùng một nhà nhưng không biết nhau mà nảy sinh xung đột.

Mã Đức Tài bên này còn đang cười đùa cợt nhả, muốn bỏ qua chuyện này.

Tiền Lệ xoa xoa cổ tay, cười nói: “Cần tôi ra tay giải quyết không?”

Mã Đức Tài ngẩn ra, chầm chậm nhìn về phía Tiền Lệ, không phải… đây là tình huống gì?

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, mi mắt cong cong cười nói: “Không cần, không cần.

Tôi tự có cách của mình.”

Sắc mặt của Mã Đức Tài lập tức bị dọa đến trắng bệch, xém chút nữa muốn quỳ xuống đất xin tha, anh ta hiện tại khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được, nửa đêm dám tự mình đi vệ sinh rồi.

Thật sự chịu không nỗi giày vò nữa.

Mã Đức Tài lập tức tiến lên, nắm chặt lấy Lâm Lập Dương, cười còn khó coi hơn so với khóc nói: “Em trai, cậu nói tình nghĩa với chị gái cậu. Tha cho anh lần này đi. Cậu yên tâm, sau này cậu chính là em trai ruột của anh, có chuyện gì cứ việc tìm anh. Anh đến một chữ ‘không’ cũng không nói. Thế nào?”

Lâm Lập Dương nhìn Mã Đức Tài hồi nãy còn kiêu ngạo kêu gào với cậu, bây giờ xin tha giống như cháu trai vậy.

Nhất thời có chút không phản ứng lại được.

Quay đầu nhìn chị cậu một cái, nếu cậu nhớ không nhầm, chị ba của cậu khá yếu đuối mà, sao có cảm giác tên tiểu côn đồ này sợ chị cậu tới vậy.

Đồng dạng không hiểu nổi còn có cả Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai.

Bọn họ đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?

Thấy biểu hiện của Mã Đức Tài không tồi, Lâm Ngọc Trúc bên này cũng liền hòa giải.

Dẫn theo em trai nhà mình nghênh ngang đi vào trong nhà, nhìn em trai thu xếp giường đệm.

Lâm Lập Dương hiển nhiên không có đãi ngộ như Lâm Ngọc Trúc, là vác toàn bộ mọi đồ dùng lên tàu hỏa.

Lâm Ngọc Trúc vừa giúp cậu thu xếp, vừa hỏi: “Em trai, em mang mấy đồ này đến đây như thế nào vậy.”

Lâm Lập Dương bị hỏi vậy thì xém chút nữa òa khóc ngay tại chỗ, nói: “Mẹ chúng ta bảo đặt lên trên xe, cũng không mệt là bao. Em còn tin thật. Đến khi lên tàu hỏa, ngay cả một giấc cũng không dám ngủ, sợ bị người ta trộm mất. Chị, mẹ của chúng ta quá lừa bịp rồi...”

Quãng đường này khiến cậu mệt mỏi, xuống tàu hỏa rồi lên xe khách, một đường bôn ba khiến cậu suýt chút nữa là chấm dứt cuộc đời.

Lâm Ngọc Trúc cười hết sức vui vẻ.

Người ấy mà, chỉ sợ so sánh!
Bình Luận (0)
Comment