Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 563 - Để Cho Người Ta Một Con Đường Sống 1

Chương 563 - Để cho người ta một con đường sống 1
Nể tình thấy Lâm Lập Dương thảm như vậy, Lâm Ngọc Trúc giúp cậu thu xếp từng đồ đạc.

Đến khi sắp xếp quần áo. Lâm Lập Dương đặc biệt lấy ra mấy bộ quần áo mới cho Lâm Ngọc Trúc.

Nói: “Đây là mẹ chúng mình làm cho chị.”

Lâm Ngọc Trúc nhận lấy, mở ra xem một chút, là bộ áo ngoài và quần.

Trong lòng nhất thời ấm áp, hỏi: “Trong nhà sao mãi vẫn không gửi thư hồi âm vậy?”

Lâm Lập Dương không thèm để ý nói: “Tính khí của mẹ mình như thế nào đâu phải chị không biết, có thể không tiêu tiền, liền không tiêu tiền.

Nè, đây là viết cho chị đó.

Có sẵn nhân viên đưa thư rồi, còn cần tốn tiền hay sao.”

Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, nhận lấy bức thư, mở ra đọc.

Vẫn như cũ chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, nói trong nhà mọi thứ đều ổn cả không có gì phải nhọc lòng.

Lâm Lập Dương đến nông thôn, bảo Lâm Ngọc Trúc chăm sóc nhiều hơn, mấy ngày này sẽ gửi tiền cho hai người.

Ý là muốn Lâm Ngọc Trúc giữ tiền, đừng cho Lâm Lập Dương, tránh tiêu xài lung tung.

Cuối thư còn đặc biệt nói một chút, không có tiền cứ gửi thư về nhà.

Lâm Ngọc Trúc gấp thư lại, nhìn Lâm Lập Dương một cái, khó hiểu hỏi: “Lập Dương, sao em lại tới nông thôn rồi?

Lúc chị đi không phải mới lên lớp bảy à.

Mẹ không cho em học cấp ba sao?

Lâm Lập Dương mặt đỏ lên, gãi gãi đầu nói: “Cái đó, chị, chị cũng biết đấy, em không thích học tập.

Này không phải, cấp hai suýt thì không tốt nghiệp được...”

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, cái gì gọi là cấp hai suýt thì không tốt nghiệp được?

Lâm Lập Dương cười hề hề, ngượng ngùng nói: “Chính là gộp mấy môn lại với nhau, thành tích không vượt quá một trăm...

Hiệu trưởng không muốn lấy bằng tốt nghiệp cho em.

Sau đó vẫn là mẹ bỏ chút tiền...

Hề hề, chị, em thật sự không phải người cho học tập, vừa thi liền muốn đi vệ sinh.

Vừa muốn đi vệ sinh, làm gì còn có tâm trí làm bài nữa.”

Lâm Ngọc Trúc nghẹn họng nhìn trân trối em trai nhà mình một cái.

Rồi chậm rì rì nói: “Em quả đúng là một nhân tài.” Nói xong liền không muốn để ý đến em trai nhà mình nữa.

Cô cần tiêu hóa một chút.

Trước khi đi còn để lại một câu: “Thu xếp xong đi sân sau tìm chị.”

Em trai mình tới rồi, dù có nói gì bữa đầu tiên cũng phải chiêu đãi một chút.

Lâm Ngọc Trúc kéo hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đến phòng cô.

Khi ba người vào căn phòng của cô nhìn một cái.

Cái gì cũng không có.

Lý Hướng Vãn hung hăng trợn trắng mắt.

Lâm Ngọc Trúc mím môi, nhỏ giọng nói: “Đây không phải đều đặt ở chỗ cô sao.”

Lý Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng, ba người lại cun cút trở về chỗ của cô ta.

Đến khi Lâm Lập Dương tới, bị ánh mắt long lanh có hồn của Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên.

Một chàng trai choai choai, xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ lên.

Sau đó vẫn là Lâm Ngọc Trúc nhìn không nổi nữa, nói: “Tuy em trai tôi trông khá đẹp trai, mấy cô cũng không cần phải nhìn như vậy đâu. Lại chạy không được.”

Lâm Lập Dương...

Trong lòng có chút tò mò, tính cách của chị gái mình hình như thay đổi rồi.

Lâm Ngọc Trúc tự tay vào bếp, làm ba món đồ ăn nghênh đón em trai mình.

Lúc ăn cơm, Lâm Lập Dương liền lặng lẽ đánh giá chị ba nhà mình.

Vừa nhìn, phát hiện chị gái mình đã thay đổi không ít.

Người vẫn là như thế, nhưng chính là cảm thấy so với lúc còn ở nhà không giống nhau.

Còn Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Lập Dương với vẻ mặt mới lạ, chàng trai này trông thật đẹp trai, mấu chốt là nhìn qua dễ bắt nạt hơn nhiều so với Lâm Ngọc Trúc.

Hai người nhất thời trông có vẻ có chút tà ác.
Bình Luận (0)
Comment