Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565 - Cô Đối Với Bản Thân Cô Còn Có Chút Không Hiểu Rõ 1

Chương 565 - Cô đối với bản thân cô còn có chút không hiểu rõ 1
Nói chuyện với em trai mình xong, Lâm Ngọc Trúc kéo Lâm Lập Dương đến phòng bếp, nói: “Em trai, là chị gái, có thể giúp em cũng không nhiều. Phòng bếp này tặng cho em đó. Tùy em sử dụng, nếu như em với người ở đằng trước ăn không quen, thì tự mình làm. Thế nào? Có phải rất cảm động hay không.”

Lâm Ngọc Trúc vô cùng hào phóng nói.

Lâm Lập Dương có chút ngơ ngẩn hỏi: “Chị, chị không ăn cùng em sao?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cực kì tự nhiên nói: “Ừ, chị đây cũng có đồng bọn mà.

Không thể bởi vì em tới rồi liền không cần đồng bọn nữa, có phải đạo lý này không?

Còn nữa, em tự mình nấu cơm, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, tốt biết bao.

Yên tâm, tiền mẹ cho, chị đều tiêu trên người em hết.

Vại lương thực ở kia, sau này em lấy bao nhiêu lương thực, thì ghi vào trong sổ.” Nói xong vỗ vỗ vai của em trai mình, cười hì hì nói: “Em, anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, vì để cho hai chị em mình sống chung hòa hợp. Khoảng cách sinh ra cái đẹp. Ồ, đúng rồi, phòng bếp này dùng xong phải dọn dẹp sạch sẽ cho chị, biết chưa. Nếu không, hê hê hê, em, không, xong, đâu.”

Lâm Lập Dương nhất thời có chút không phản ứng lại được.

Cái này không giống với trong tưởng tượng của cậu.

Trong tưởng tượng của cậu, chị ba nhìn thấy cậu không nói đến nước mắt lưng tròng, cũng nên nhiệt tình ôm nhau một cái chứ.

Không nói đến quan tâm săn sóc mọi lúc mọi nơi, cũng không nên....

Ôi, đã nói có mẹ nào tất có con gái nấy, quả thật không gạt người mà.

Lâm Lập Dương từ trên người của chị ba mình dường như thấy được vài phần bóng dáng của mẹ cậu.

Chàng trai thanh tú trắng trẻo hốt hoảng gật đầu.

Dù sao đói cũng không chết được...

Cũng không biết là ai lan truyền ra, ngày hôm sau trong thôn liền biết thanh niên trí thức mới đến là em trai ruột của Lâm Ngọc Trúc.

Nhất thời khiến cho đám bà thím với bác gái tò mò không muốn không muốn đâu.

Đợi đến khi tới ruộng, nhao nhao giống như nhìn khỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Lập Dương.

Nhận lấy ánh mắt hết sức chăm chú, khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Lập Dương lập tức biến thành đít khỉ.

Mấy bà thím với bác gái không khỏi lầm bầm nói: “Cậu này với thanh niên trí thức Tiểu Lâm không giống nhau lắm.”

“Đúng thế, em trai của thanh niên trí thức Lâm nhìn mặt thấy non cực kì.”

“Hay là nói, nhà này có mấy đứa con, sẽ có một hai đứa diện mạo nổi trội như vậy. Lòng dạ của nhà thanh niên trí thức Lâm toàn bộ đều đặt lên người cô ấy rồi.”

Lời của bác gái vừa dứt, đám người sôi nổi tán đồng.

Mặc kệ nói như thế nào, so sánh với thanh niên trí thức mới đến trước đó, Lâm Lập Dương rõ ràng nhận được sự chăm sóc không giống với mọi người.

Không biết làm việc, đều không cần hỏi, mấy bà thím với bác gái thân thiết với Lâm Ngọc Trúc đã ở bên cạnh chỉ bảo cho hai câu.

Nhưng không giống với lúc mới đầu Lâm Ngọc Trúc đến, làm không ít công vô dụng.

Mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc, cũng không có ai lắm lời.

Điều này khiến cho Mã Đức Tài và Trương Ái Quốc thấy có chút hâm mộ.

Người với người chính là không so sánh được, ai bảo bọn họ không có một người chị gái tốt chứ.

Trẻ con ở niên đại này đa số đều thật thà.

Lâm Lập Dương làm việc ở trên ruộng hai ngày, làn da trắng nõn liền bị phơi rớt một lớp da.

Bàn tay chưa từng làm việc bao giờ trực tiếp nổi mấy cục bọng nước.

Lúc ăn cơm tay đều run rẩy.

Lý Hướng Vãn nói với Lâm Ngọc Trúc: “Có cần tìm trưởng thôn, đổi cho em trai cô một công việc nhẹ nhàng chút hay không?”

Lâm Ngọc Trúc quay đầu liền hỏi ý kiến của em trai mình.

Lâm Lập Dương không chỉ cao lớn lên, mà người cũng trưởng thành không ít, không giống như lúc cô mới rời khỏi nhà họ Lâm, chỉ là một thằng nhóc choai choai, cả ngày chỉ biết chơi bời.

Nghe bảo tìm trưởng thôn bàn chuyện, trước hết quan tâm nói: “Là cần phải cho chút đồ tốt?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu.

Cái này chắc chắn phải cần, đạo lý đối nhân xử thế mà.
Bình Luận (0)
Comment