Chương 566 - Cô đối với bản thân cô còn có chút không hiểu rõ 2
Lâm Lập Dương nghe vậy, lắc đầu nói: “Chị, em là một người đàn ông, đang tuổi trẻ, chịu khổ tí chả tính là gì.” Chị cậu đều có thể chịu khổ, cậu chịu một lần cũng không hề gì.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, bày tỏ tôn trọng ý kiến của em trai.
Chịu không nổi nữa, hiển nhiên sẽ dùng mánh lới thôi.
Cũng không thể nào chuyện gì cũng đều cho chị gái cô đây thu xếp cho, thế chẳng phải là chàng trai núp sau lưng chị à.
Có điều vẫn chỉ dạy hai câu: “Em tuổi tác nhỏ, làm việc cũng phải chú ý khả năng cho phép.
Thân thể suy sụp rồi, thì cái gì cũng xong luôn.
Đã biết chưa?
Công điểm kiếm được ít thì ăn ít chút, không được thì có thể mượn của chị, chúng ta ghi nợ là được.
Yên tâm, chỉ cần có chị ở đây, bảo đảm cho em ăn no uống say.”
Lâm Ngọc Trúc vô cùng lạc quan vỗ vỗ vai của em trai.
Lâm Lập Dương...
Nhìn chị gái mình một cái, chị ba thật sự thay đổi rồi.
Trong ấn tượng, chị ba không biết ăn nói như vậy...
Lâm Ngọc Trúc mới không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Lâm Lập Dương.
Ở bên cạnh cha mẹ là một đứa bé ngoan, nhiều người ra ngoài liền lên trời luôn rồi.
Cô một người rời nhà ở bên ngoài trải qua hơn một năm trắc trở, còn không cho phép thay đổi tính cách một chút sao.
Con gái không đanh đá chút, không khôn khéo chút, ở nông thôn phải lăn lộn sao đây.
Còn người em trai này phẩm chất như thế nào, chỉ có thể từ từ mà xem.
Trước mắt xem ra vẫn khá tốt.
Mấu chốt nhất chính là, em trai của cô nhóm bếp, nấu cơm đều biết tất.
So với nhà bên cạnh của nhà bên cạnh thì tốt hơn nhiều.
Gặp được một người em trai bớt lo như vậy, Lâm Ngọc Trúc bày tỏ rất vui vẻ và yên tâm.
Đi một Lão Thẩm,tới một Tiểu Lâm, cũng rất không tồi.
Đến khi Lâm Lập Dương biết được chị ba mình ở trong thôn là một tồn tại như thế nào, lúa mạch ở trong ruộng đã hoàn toàn biến thành màu vàng ươm rồi.
Nghe chuyện xưa truyền kì của chị ba mình.
Lâm Lập Dương nhạt nhẽo nói với người khác: “Chị của tôi giống mẹ tôi.” Nhưng trong lòng lại thầm nói úi chà.
Mẹ cậu ở nhà cứ nhắc mãi: Trong nhà có mỗi chị ba của con là thành thật nhất, cũng không biết ở bên ngoài có bị người ta bắt nạt không nữa.
Lâm Lập Dương thầm nghĩ, chị hai còn không bằng chị ba của cậu...
Điều này khiến cho Lâm Lập Dương càng sợ chi ba của mình hơn, đặc biệt là những lúc Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm.
Ở góc độ của Lâm Ngọc Trúc, liền có chút khó hiểu.
Cô phát hiện cô càng ôn hòa đối đãi với Lâm Lập Dương, em trai cô hình như càng cẩn trọng hơn.
Lúc ăn cơm, Lâm Ngọc Trúc cảm thán với Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: “Cô nói xem, con người tôi đây vừa cười đã dịu dàng biết bao nhiêu.
Thế sao em trai tôi lại sợ tôi giống như nhìn thấy cọp cái vậy.”
Lý Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, nhịn cười nói: “Cô Tiểu Lâm, nào, cười một cái.”
Lâm Ngọc Trúc....
Vương Tiểu Mai nhai màn thầu, cười ha ha nói: “Cô đối với bản thân cô còn có chút không hiểu rõ.
Lại còn dịu dàng...” nhìn thấy biểu cảm dần dần u ám của Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai nấc một cái, không nói gì nữa.
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng.
Thu hoạch lúa mạch, các giáo viên của trường học cũng phải tham gia lao động.
Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, cũng không biết còn có thể vung nổi liềm trong tay hay không đây.
Các thôn dân vẫn là làm cùng tổ của mình, phía trường học bên này, tự làm thành một nhóm.
Khác người khác làm.
Thực ra so với các thôn dân, công việc của giáo viên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đáng nói tới là cả nhà thím Lý Tứ.
Năm nay thế mà toàn thể mọi người xuống ruộng tích cực tham gia lao động.
Điều này khiến cho trưởng thôn kích động không ít, còn nghĩ là ông ta đã cảm hóa được cả nhà này.
Đang tự cảm động chính mình, liền nghe thấy thím Lý Tứ đứng ở trong ruộng khoe khoang khắp nơi: “Tiểu Sơn nhà tôi hai ngày nay đến nhà, thân là cha mẹ không thể không làm gương cho các con nhìn xem.”
Trưởng thôn lập tức tỉnh táo lại không ít.
Các thôn dân.....