Chương 567 - Ai, là ai, là ai đang nhớ cô đến vậy 1
Khoan hãy nói tới tâm trạng vui sướng của thím Lý Tứ, mà nói đến ba tổ nhỏ của thím Lý trước, chính là bạn thân già của thím Vương ở nhà bếp của trường học.
Thím Lý ban đầu với Lâm Ngọc Trúc cũng coi như là tương ái tương sát mấy lần lận.
Khó khăn lắm mới mong được Lâm Ngọc Trúc đi, lại tới một đứa em trai của cô.
Nghĩ tới đã từng phải chịu thất bại từ trên người của Lâm Ngọc Trúc, vẫn luôn muốn đòi lại.
Thế là sau khi được phân tới một tổ, thím Lý muốn giở lại trò cũ.
Cùng một địa phương cùng một canh giờ.
Nếu không sao gọi là hai chị em.
Liềm của Lâm Ngọc Trúc gặt về phía bên phải, Lâm Lập Dương thuận tay trái gặt về phía bên trái.
Thím Lý đặc biệt trốn đến bên trái...
Có điều vận khí của thím Lý thật không tồi, lại một lần bị liềm sượt qua chân, vẫn không bị thương một xíu xiu nào.
Lâm Lập Dương ngượng ngùng nhếch miệng, nói: “Thím, thím hối thúc như vậy, hối thúc khiến người ta cực khó chịu luôn.”
Thím Lý tức đến nỗi nói không ra lời.
Bà ta thật muốn hỏi xem, hai chị em các cô các cậu là đặc biệt luyện qua hay sao? Hả?
Chuyện này khiến cho thím Lý đã hoàn toàn nhìn ra, hai chị em của nhà họ Lâm đều xấu xa.
Không trêu chọc được....
Nghĩ lại năm ngoái mất công điểm, còn bị ăn mắng, năm nay vẫn nên bỏ đi thôi.
Thế là thím Lý thành thành thật thật trở về làm việc.
Lâm Lập Dương thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng thím Lý dù thế nào cũng phải nhéo cho cậu một trận chứ.
Ngàn vạn lần không ngờ tới lại dễ nói chuyện như vậy.
Mà Lâm Ngọc Trúc ở một bên khác chống đỡ thắt lưng cứng đờ, thật đúng là muốn mạng.
Già rồi già rồi, càng không được như xưa rồi.
Nhìn một cái qua bên cạnh ruộng lúa mạch, liền nhìn thấy một chàng trai rất cường tráng mặc quân trang, lưng đeo cái túi đi vào trong thôn.
Khỏi phải nói, lối đi của người tham gia quân ngũ với người bình thường là không giống nhau.
Không ít người chú ý đến, có bác gái nhìn một chút, hô lên với thím Lý Tứ: “Thím Tứ, đó có phải là tiểu sơn nhà bà không?”
Thím Lý Tứ nghe thấy tiếng, cái liềm trong tay cũng không cần nữa, đặt xuống, liền hứng khởi đi tìm con trai.
Vừa đi vừa hô: “Con ơi, con về rồi à.”
Lý Tiểu Sơn dừng lại, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh nhìn thím Lý Tứ, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Thím Lý Tứ lau nước mắt, kéo theo con trai liền về nhà.
Trong ruộng nhất thời lại trở nên náo nhiệt.
Lý Tiểu Sơn này vẫn còn nhớ tới hai vợ chồng Lão Lý, bà xem người ta nói trở về liền trở về rồi kìa.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán, hoặc nói là, người cũng không thể phân tốt xấu để xem.
Làm việc tốn sức, về khoản thức ăn liền không thể qua loa được, buổi tối Lâm Ngọc Trúc đặc biệt kêu Ba Béo ở trong không gian làm không ít màn thầu.
Sáng hôm sau lúc ngủ dậy nói với Lâm Lập Dương: “Hôm qua chị hấp hai nồi màn thầu, để ở trong bếp, em tự mình ăn.”
Lâm Lập Dương lập tức cảm động không thôi, nói: “Chị, chị có thời gian cứ nghỉ ngơi đi, đừng tốn sức vào chuyện đó, em làm cái bánh bột ngô, ăn vậy luôn.”
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Lâm Lập Dương, cười tủm tỉm nói: “Em trai, em biết chị vất vả là tốt, năm nay hộ chị nhặt củi nhiều hơn.
Màn thầu muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Lâm Lập Dương ngơ ngác gật đầu, cũng không biết nên tiếp tục cảm động hay là...
Lâm Ngọc Trúc ưỡn bộ ngực nhỏ lên rồi đi mất.
Sau khi thu hoạch lúa mạch xong, Lâm Ngọc Trúc bị phơi đen đi không ít, ngay cả Lý Hướng Vãn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mặt trời vào lúc này đúng là độc.
Kem chống nắng hiển nhiên không có được bao nhiêu tác dụng.
Mỡ Vương Tiểu Mai dưỡng một năm nay hoàn toàn không còn gì nữa.
Soi gương thở dài một hơi, thịt của một năm, ăn công cốc rồi.