Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570 - Hai Người Vẫy Tay, Vui Mừng Phấn Khởi Hận Không Thể Khiến Người Đi Nhanh Lên 2

Chương 570 - Hai người vẫy tay, vui mừng phấn khởi hận không thể khiến người đi nhanh lên 2
Hoa hướng dương mà Vương Tiểu Mai trồng hiển nhiên trở thành nơi xem bảo vật của bọn nhỏ.

Mỗi lần ba người tan học trở về, liền phát hiện có hoa hướng dương mất đi cái bông lớn.

Vương Tiểu Mai hít sâu một hơi, lầm bầm nói: “Không tức giận, không tức giận.

Không phải chút hạt thôi à.”

Sau đó bị trộm đến bình tĩnh rồi, thế mà còn có thể cười được.

Cười mắng: “Đám nhóc nghịch ngợm, cũng không sợ bị ngã.”

Bởi vì đám trẻ nghịch ngợm này, Vương Tiểu Mai vẫn luôn không vội thu hoạch hoa hướng dương, cho đến khi hạt hoàn toàn chín rồi mới thu hoạch.

Bởi vì thành viên dần đông hơn, nhóm ba người ở hậu viện lại mua mấy cái vại về.

Vương Tiểu Mai muối dưa muối nhận được sự nhất trí tán thành của mọi người.

Đó là thực sự rất không tồi.

Lâm Ngọc Trúc ngày thường lên lớp ngược lại không có thời gian nhặt củi.

Việc này toàn bộ đều cho Lâm Lập Dương bao tất.

Đứa nhỏ này ngày ngày ở trên núi tưởng chừng như vui quên lối về.

Cũng không biết chơi chung với Mã Đức Tài khi nào, hai người cả ngày lên núi hái quả dại móc trứng chim.

Đột nhiên liền trở nên hợp tính hợp ý nhau.

Lâm Ngọc Trúc ở một bên yên lặng nhìn, không có chút ý tứ nào ngăn cản hai người kết bạn tốt.

Mỗi người tự có cuộc sống của mình, chỉ cần không đi lệch chính đạo, cô liền lười quản.

Vào ngày trận tuyết lớn đầu mùa bay lả tả của năm nay, Lâm Ngọc Trúc nhận được thư nhà họ Lâm gửi tới.

Chủ yếu là nói cho các cô ngày kết hôn của chị cả nhà họ Lâm định vào hôm hai sáu tháng chạp.

Hỏi các cô xem có thể về nhà hay không, nếu như tiền vé xe không đủ, nhà sẽ gửi tiền tới.

Này là sợ hai người không về nhà.

Hai chị em cùng đọc thư.

Lâm Lập Dương đọc xong, nhìn chị gái mình một cái rồi nói: “Chị, trở về đi, mẹ cũng rất nhớ chị đó.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nghiêng đầu nhìn em trai mình một cái, nói: “Em trai, thái độ của em không đúng!”

Lâm Lập Dương???

“Em xem em nói kìa, giống như chị không muốn về nhà vậy.

Đây chẳng phải oan uổng cho chị sao, để đồng chí Lý Đại Kiều biết được, sẽ nghĩ về chị như thế nào.

Không được, cái này rất nghiêm trọng, chị phải trừ hai hào.” Nói xong liền lấy sổ ra lật đến trang cuối cùng.

Vừa nhìn cái, Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng: “Em ơi, em sắp bị trừ không còn gì rồi.”

Lâm Lập Dương thở dài, tràn ngập nỗi bất đắc dĩ.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, vô cùng nghĩa khí nói: “Không sao, hết tiền rồi, có thể mượn với chị, chị đây rất dễ nói chuyện.”

Lâm Lập Dương nhếch miệng cười có lệ, lòng thầm nghĩ, mượn tiền về cho chị tiếp tục trừ hay gì.

Lâm Ngọc Trúc khẽ híp mắt lại, thằng nhóc này, em đang điên cuồng thăm dò bên cạnh nguy hiểm đấy, em biết không hả?

Quyết định về nhà, Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ giấu hai cái đùi dê lớn vào trong tuyết sau phòng.

Đợi khi về nhà thì mang về.

Lâm Lập Dương hiển nhiên nóng lòng về nhà, lâu lâu cứ hỏi Lâm Ngọc Trúc khi nào về nhà.

Nghĩ tới heo trường học của cô nuôi.

Lâm Ngọc Trúc bảo em trai mình cứ đợi đã.

Cuối cùng đợi đến lúc trong thôn phân heo, trường học mổ heo, sau khi nhóm ba người ở hậu viện đẩy một con heo trở về nơi ở của thanh niên trí thức.

Lâm Ngọc Trúc mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý mà chuẩn bị về nhà.

Hai chị em sắp xếp vài bộ đồ để thay, mang mười cân thịt heo và hai cái đùi dê, còn có cả gạo kê và gạo ngồi lên chuyến xe khách đi lên thành phố.

Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn ở dưới xe khách nhìn Lâm Ngọc Trúc lên xe với vẻ không nỡ.

Nhất thời hốc mắt cay xè, nước mắt lưng tròng.

Lâm Ngọc Trúc cất kĩ đồ, mở cửa sổ ra, cười hì hì nói: “Thịt lợn hai cô ăn tiết kiệm tí, để giành cho tôi một chút.”

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đột nhiên trở nên vui mừng.

Lâm Ngọc Trúc đi rồi, liền ít đi một người ăn thịt.

Vừa nghĩ như vậy, thấy rất vui vẻ.

Hai người vẫy tay, vui mừng phấn khởi hận không thể khiến người đi nhanh lên.

Lâm Ngọc Trúc...
Bình Luận (0)
Comment