Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571 - Nói Gì Cũng Giống Như Thật Vậy 1

Chương 571 - Nói gì cũng giống như thật vậy 1
Hai chị em một đường bôn ba lên tàu hỏa, may là cách trạm đầu không tính xa, đi lên còn có thể có chỗ ngồi.

Bọn họ mang theo không nhiều quần áo, nhưng chỗ còn lại đều là đồ tốt.

Nào thịt nào gạo, gói vào kín mít vẫn còn sợ bị trộm mất.

Lâm Ngọc Trúc kiến nghị hai người thay phiên nhau ngủ, Lâm Lập Dương lập tức ngồi nghiêm chỉnh nói: “Chị, chị ngủ là được, em không ngủ, em luôn trông coi cho. Yên tâm, không mất được.” Cậu quá có kinh nghiệm trông đồ luôn rồi.

Dù sao cả một đường chính là phải như vậy.

Lâm Ngọc Trúc vui mừng cười, em trai có lòng tốt, cô đều không nhẫn tâm bắt nạt.

Hai chị em đang thương lượng, có một cô gái trẻ ngồi đối diện bọn họ cười nói: “Tình cảm của hai chị em hai người cũng thật tốt.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn đối phương một cái, lúc nãy không chút ý, giờ nhìn kĩ mới phát hiện là một cô gái khá trẻ tuổi.

Làn da của cô gái trẻ hơi thô ráp một chút, đen một tí, lạnh đến trên mặt còn có chút má hồng cao nguyên, đội một cái khăn trùm đầu, lúc nhìn thoáng qua còn tưởng là một bác gái.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu mỉm cười với cô gái đối diện.

Cô gái trẻ cũng cười xán lạn.

Sau khi tàu hỏa chậm rãi khởi động chạy được một đoạn đường, Lâm Ngọc Trúc mới biết cô gái đối diện cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tên là Triệu Yến, cũng là muốn về nhà ăn tết.

Vừa nhắc đến nhà, thần thái trên mặt của Triệu Yến lại sáng thêm mấy phần.

Mấy người mới có chút thân thiết hơn, liền nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Yến biến đổi, nhìn chằm chằm vào phương hướng phía sau bọn họ một lúc, đứng dậy với sắc mặt vội vàng, gật đầu với hai chị em Lâm Ngọc Trúc, liền xoay người rời đi.

Lâm Ngọc Trúc mờ mịt không hiểu gì quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy cửa sau kia có hai nhân viên phục vụ tới kiểm tra vé tàu.

Lại quay đầu nhìn tiếp, chỉ thấy Triệu Yến với mấy cô gái trẻ cũng gần như cùng tuổi nhau cùng lúc đi vào nhà vệ sinh.

Lâm Lập Dương nhìn trước và sau một chút, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Chị, đây là làm gì vậy?”

“Có thể là không có tiền mua vé.”Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói.

Không phải tất cả mọi nữ thanh niên trí thức đều có tài năng giống như Vương Tiểu Mai.

Có một số nữ thanh niên trí thức giống như cô lúc mới đầu vậy, một ngày kiếm được sáu công điểm là nhiều.

Bận bịu suốt một năm, kiếm không nổi mấy đồng tiền, làm không tốt còn phải bù tiền vào.

Muốn về nhà ăn tết, căn bản không có tiền mua vé.

Nhìn thấy nhân viên phục vụ sắp tới rồi, hai chị em không tiếp tục nói chuyện nữa.

Đến khi nhân viên phục vụ kiểm tra xong mấy toa tàu, đi rồi quay về, rồi lại đi xong.

Triệu Yến với mấy cô gái khác mới từ nhà vệ sinh đi ra.

Triệu Yến dẫn theo một cô gái trẻ khác lại ngồi trở về, nhếch miệng cười với hai chị em, ngượng ngùng nói: “Hai người đừng chê cười, chúng tôi cũng là bị ép không còn cách nào khác.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, không chỉ trích cũng không biểu hiện đồng tình.

Suốt dọc đường, mấy người căn bản đều nói về con người và chuyện trong thôn ở nơi nông thôn mình tới.

Nghe vậy, thấy thôn Thiện Thủy thật đúng là rất tốt rồi.

Ít ra trưởng thôn dễ bắt nạt, không phải, dễ nói chuyện.

Nơi mà Triệu Yến tới, bí thư chi bộ thôn không ổn, cho thanh niên trí thức ít công điểm không nói, cho lương thực gì đó đều là đám kém nhất.

Các thôn dân cả năm nợ tiền trong đội, có thể kéo dài không trả, nhưng thanh niên trí thức không được.

Không cho thì ngày ngày tới tận cửa đòi.

Nếu như bọn họ có tiền thì còn không trả hay sao.

Nhưng bí thư chi bộ thôn không quan tâm, mặc kệ bạn đi mượn người khác cũng được, hay lấy từ nhà về cũng được, dù sao phải trả lại tiền.

Không thể nợ một phân tiền nào của đội.

Triệu Yến với cô gái ở bên cạnh tên Lưu Bình đã ba năm không về nhà rồi.

Năm nào cũng không kiếm được tiền, bị ép tới không còn cách nào, chỉ có thể giống với mấy thanh niên trí thức khác, trốn vé tàu.

Trò chuyện cùng nhau, tàu hỏa lại vào trạm rồi dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment