Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 572 - Chương 572 - Nói Gì Cũng Giống Như Thật Vậy 2

Chương 572 - Nói gì cũng giống như thật vậy 2
Lâm Ngọc Trúc rõ ràng có thể nhận thấy được tâm trạng căng thẳng trên người Lưu Bình.

Triệu Yến vỗ vỗ cô ta, nói: “Không sao, đừng sợ.”

Lưu Bình thần sắc căng thẳng gật đầu, nhưng tay lại có chút run rẩy.

Hai chị em nhà họ Lâm trong lòng đồng thời có chút cảm khái.

Vẫn như cũ khi tàu hỏa lăn bánh, khi nhân viên phục vụ sắp tới soát vé, mấy nữ thanh niên trí thức ngựa quen đường cũ chui vào nhà vệ sinh.

Lâm Ngọc Trúc nghe thấy một nữ nhân viên phục vụ ở phía sau nói với một người khác: “Ôi, năm nào cũng có một đám người như vậy....” trong ngữ điệu tràn đầy bất đắc dĩ.

Một người khác nhỏ giọng nói: “Mở một mắt nhắm một mắt thôi, đều không dễ dàng gì, đều muốn về nhà ăn tết cả.”

Lâm Ngọc Trúc khẽ thở dài, quay đầu nhìn một cái, em trai Lâm Lập Dương của mình đã đỏ cả mắt, đầu mũi chua sót xém chút nữa là khóc.

Lâm Ngọc Trúc há miệng, không ngờ được, đứa em trai này của cô còn có một trái tim mềm mại luôn?

Có điều Lâm Ngọc Trúc cũng khá xúc động.

Ban ngày, Lưu Bình trải qua nhiều lần rồi, dần dần không còn căng thẳng nữa, lúc nói chuyện rõ ràng thả lỏng hơn không ít.

Ngồi tàu hỏa, Lâm Ngọc Trúc liền không thích ăn uống gì.

Cô không ăn, Lâm Lập Dương cũng không ăn theo.

Đến khi hai cô gái đối diện lấy lương khô ra, Lâm Ngọc Trúc mới nhớ ra, hai chị em các cô cũng vẫn chưa ăn gì.

Vì để hòa hợp với quần chúng, không nổi trội, Lâm Ngọc Trúc cũng làm bánh ngô mang đi đường.

Thấy hai chị em Lâm Ngọc Trúc lấy bánh ngô ra, Triệu Yến sảng khoái nói: “Thấy hai người suốt dọc đường cũng không ăn gì, có phải lương thực của năm nay cũng không đủ hay không?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Em trai tôi ăn được, tôi làm không được nhiều.

Hai chị em miễn cưỡng duy trì được cuộc sống.”

Triệu Yến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mọi người đều có khó khăn cả.

Mọi người liền uống nước lạnh ăn xong bánh ngô.

Lâm Lập Dương sờ sờ trứng gà luộc trong túi, nhìn hai cô gái đối diện một cái, nghĩ ngợi, thôi bỏ đi, đừng kích thích con gái người ta nữa.

Hồi nãy chị cậu nói vậy đoán chừng cũng là có ý này.

Lâm Ngọc Trúc nhìn em trai mình một cái, không đúng mực.

Lúc này không phải nên nói chị vất vả rồi hay sao.

Cô chính là người cống hiến lương thực cho em trai ăn no mà.

Sờ cuốn sổ nhỏ trong túi, thôi bỏ đi, có người ngoài ở đây.....

Cô chính là một người chị gái tốt thương yêu em trai.

Thời này tốc độ tàu hỏa chậm, một ngày một đêm còn chưa được một nửa hành trình.

Vào trạm xuất trạm, đi đi dừng dừng, lăn lộn khiến cho Triệu Yến và Lưu Bình cả người đều uể oải.

Ăn xong bữa bánh ngô kia, hai người liền không ăn bữa nào tiếp nữa.

Hai chị em Lâm Ngọc Trúc cũng không tốt hơn là bao.

Hai người thay nhau đi lại trên tàu, hoạt động một chút, nếu không đùi và chân đều bị phù.

Đến buổi trưa ngày thứ hai, sau khi Lưu Bình vừa đói vừa buồn ngủ đi ra từ nhà vệ sinh, cuối cùng cả tinh thần và cơ thể đều chịu không nổi lăn lộn nữa, đau khổ khóc lớn.

Triệu Yến đôi mắt đỏ hoe khẽ vỗ cô ta, trong mắt cũng nhiễm một tia mê mang và tuyệt vọng.

Bọn họ không biết cuộc sống thế này bao giờ mới kết thúc.

Mấy nữ thanh niên trí thức cùng trốn vé khác cũng lần lượt quay đầu đi, mắt đỏ hoe.

Sau khi Lưu Bình phát tiết xong, lại cùng với Triệu Yến ngồi lại chỗ ngồi với đôi mắt đỏ ửng, thân thể vẫn còn run lên.

Lâm Lập Dương muốn mở miệng an ủi bọn họ một chút, nhưng miệng lưỡi vụng về không biết nên nói cái gì.

Lâm Ngọc Trúc lấy hai cái trứng gà từ trong túi vải bố nhỏ ra, đưa cho hai cô gái mỗi người một quả, đặt vào trong tay lạnh ngắt của bọn họ.

Rồi cười nói: “Sẽ trở nên tốt thôi, lòng cần phải có hy vọng.”

Triệu Yến và Lưu Bình ngước nhìn mày mắt cong cong, ánh mắt kiên định của Lâm Ngọc Trúc, trong lòng run lên, đột nhiên liền tin lời cô nói.

“Khổ trước không tính là khổ, sau này này ngọt ê răng.” Lâm Ngọc Trúc nói hươu nói vượn với vẻ nghiêm túc.

Lưu Bình lập tức phụt cười, nghiêng đầu nói: “Không phải là béo trước không tính béo, béo sau đè đổ giường[1] sao?”

[1]Câu này ý chỉ người hồi còn nhỏ béo không thật sự coi là béo, sau này có thể sẽ gầy lại. Nhưng người trưởng thành rồi mới phát phì thì sẽ khó gầy lại được, thậm chí làm sập cả giường trong nhà.

Lâm Ngọc Trúc vô cùng nghiêm túc ừm một tiếng, nói: “Đạo lý đều tương thông cả.”

Lâm Lập Dương....

Cậu chính là phục điểm này của chị cậu, nói gì cũng giống như thật vậy.
Bình Luận (0)
Comment