Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 573 - Chương 573 - Nói Khoác, Cô Rất Lành Nghề 1

Chương 573 - Nói khoác, cô rất lành nghề 1
Triệu Yến và Lưu Bình ngại ăn trứng gà Lâm Ngọc Trúc cho, đồng loạt muốn trả lại trứng gà.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Chúng tôi nuôi gà ở nơi ở của thanh niên trí thức, trứng gà không phải tốn tiền.

Cầm lấy ăn đi.”

Hai người bất đắc dĩ cười, nợ không phải tính như vậy đâu.

Cuối cùng Lâm Ngọc Trúc không nhận lại trứng gà.

Hai người Triệu Yến và Lưu Bình cũng không ăn, mà là đợi khi vào trong nhà vệ sinh, chia cho mấy nữ thanh niên trí thức khác cùng nhau ăn.

Mấy nữ thanh niên trí thức đó bởi vì một quả trứng gà mà nở nụ cười.

Cuộc sống của lúc đó tuy rằng nghèo khó một chút, nhưng lại là hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời bọn họ.

Sau khi dừng trạm một lần nữa, Lâm Ngọc Trúc tỉnh lại từ trong mơ.

Mở mắt ra liền nhìn thấy trên bàn trước mặt bày một chút sơn trà và quả phỉ.

Lâm Ngọc Trúc còn có chút mơ màng, nhìn em trai mình rồi hỏi: “Lấy đâu về đấy?”

“Hai thanh niên trí thức kia xuống tàu rồi, đặc biệt để lại cho.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn sơn trà và quả phỉ, lắc đầu cười.

Đến khi xe lăn bánh, nhân viên phục vụ trở về phòng trực ban, phát hiện trên cửa treo một cái túi nhỏ được dệt từ dây gai, bên trong cũng có sơn trà và quả phỉ.

Nhân viên phục vụ khẽ cười một tiếng, cầm lấy cái túi nhỏ từ trên tay nắm cửa xuống.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc xuống tàu, hai người mắt buồn ngủ mông lung, bước chân lơ lửng, rõ ràng đứng ở trên đất rồi mà vẫn cảm thấy cơ thể đang lay động.

Hai chị em ngáp một cái ra khỏi trạm tàu hỏa, chậm rì rì bước về nhà.

Nhưng trong lòng lại vui mừng hớn hở.

Có một loại cảm giác cuối cùng cũng về đến nhà đang thôi thúc bọn họ.

Lúc cách nhà không xa liền nghe thấy tiếng gào của mẹ Lâm.

Hai chị em nhìn nhau một cái, lòng đột nhiên sinh ra tràn đầy nỗi kinh sợ.

Nếu nói Lâm Ngọc Trúc sợ ai, chắc chắn là mẹ Lâm.

Vị này là người duy nhất trên thế giới này cô nói đạo lý không lay động được, ở trước mặt mẹ Lâm không qua loa, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hai người run lẩy bẩy mở cửa, liền thấy chị hai Lâm đang ở trong sân nhảy nhót tung tăng bay múa.

Mẹ Lâm ở đằng sau giống như Mẫu Dạ Soa, đuổi theo cô ấy vừa đánh vừa mắng.

Thím Khâu ở nhà bên cạnh đứng ở bờ tường, nhìn đến vui vẻ hăng say, thỉnh thoảng còn nói vào: “Thím Lâm, nói chuyện đàng hoàng với con, con gái lớn thế rồi, sao còn có thể đánh.”

Mẹ Lâm đứng ở trong sân chống nạnh hướng về phía thím Khâu phi nói: “Còn không phải mấy ngày trước, bà đánh con gái bà à.

Náo nhiệt của nhà tôi bà xem còn rất vui vẻ nhỉ.

Sao không nghĩ lại mấy náo nhiệt kia của nhà bà.”

Thím Khâu bĩu môi, tiếp tục đứng ở trên ghế, ngóng về phía nhà họ Lâm.

Không có chút ý tứ tránh đi nào.

Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương......

Khung cảnh quen thuộc này, thật thân thuộc.

Mẹ Lâm còn chưa chú ý đến hai chị em mở cửa tiến vào.

Chị hai Lâm để ý thấy rồi, ô ô oa oa chạy về phía hai người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

Em trai em gái trở về quá đúng lúc.

Mẹ Lâm và thím Khâu cãi nhau xong, tức giận trong lòng càng nhiều hơn, thấy chị hai Lâm còn chạy, trực tiếp ném cây chổi trong tay qua.

Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương lập tức mở to mắt, vội vàng cúi người xuống.

Chị hai Lâm rõ ràng cũng là thân trải qua trăm trận, là người rất có kinh nghiệm.

Thấy em trai em gái cúi xuống, cũng cùng cúi xuống theo.

Mẹ Lâm...

Vừa vui mừng con gái với con trai đã trở về, vừa tức giận chị hai Lâm.

Cân nhắc một chút, vẫn là phải giáo huấn chị hai Lâm một chút trước.

Xông qua nhặt cây chổi ở dưới đất lên mắng chửi rồi đi qua dó.

Chị hai Lâm thông minh trốn sau lưng Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương, nói: “Mẹ, em ba với em út đều về rồi, chuyện đó của con mẹ bỏ qua đi.”

Mẹ Lâm vung vẩy cây chổi trong tay nói: “Thiên Vương lão tử trở về rồi, mẹ cũng phải nói chuyện này của mày cho rõ ràng trước.”

Ngăn cách bởi hai người Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương, mẹ Lâm còn đặc biệt kiễng chân, thế nào cũng phải quất chị hai Lâm hai cái để hả giận.

Hai chị em cũng rất có năng lực quan sát mà nhường chỗ cho mẹ Lâm.

Nếu không rất dễ bị ngộ thương.

Chị hai Lâm phản ứng nhanh tiếp tục trốn ở phía sau Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa thì bị ăn chổi....

Trong lòng thầm nghĩ: Thế này không được.

Người vô tội gặp họa cô đây phải phản kháng lại.

Trở tay gắt gao giữ chặt chị hai Lâm, rồi nói với mẹ Lâm: “Mẹ, con tóm được chị hai rồi. Mẹ cứ đánh đến chết mới thôi.”

Chị hai Lâm....

Em ba của cô ấy thay đổi rồi.
Bình Luận (0)
Comment