Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 574 - Chương 574 - Nói Khoác, Cô Rất Lành Nghề 2

Chương 574 - Nói khoác, cô rất lành nghề 2
Mẹ Lâm cũng ngẩn ra, sau đó là đánh hai cái vào mông của chị hai Lâm, nghĩ đến còn có thím Khâu đang xem náo nhiệt.

Tức giận nói: “Vào nhà.”

Ba chị em nhà họ Lâm lục tục đi theo sau lưng mẹ Lâm.

Lúc đi ngang qua thím Khâu, còn nghe thấy thím Khâu cười hì hì nói: “Ngọc Trúc, Lập Dương về rồi à.”

Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương gật đầu, gọi một tiếng thím Khâu.

Lâm Ngọc Trúc đặc biệt nhìn thím Khâu một cái, hồi mới xuyên tới, cứ cảm thán vận mệnh bi thảm của mình, vẫn luôn không chú ý tới thím Khâu.

Lúc này vừa nhìn, mới phát hiện thím Khâu...khá hung hăng.

Vốn dĩ khách sáo chào hỏi một tiếng, không đến mức để cho đối phương kiếm cớ soi mói.

Không ngờ rằng thím Khâu còn bắt chuyện luôn, trên mặt vui tươi hớn hở nói: “Hai chị em các cháu năm nay có thể trở về ăn tết rồi, nếu không cái nhà này chỉ còn lại một đứa con gái là chị hai của cháu, quạnh quẽ biết bao.

Mẹ của các cháu cũng không dễ dàng gì, chăm lo cho mấy chị em các cháu lớn lên, giờ sắp già rồi còn chưa được hưởng phúc gì hết.

Anh của các cháu ấy, ôi chao, không nói đến nó nữa, nói ra lại khiến mẹ cháu ấm ức, lại muốn thái độ với thím.

Các cháu cũng khuyên nhủ anh các cháu đi, không thể cưới vợ rồi liền quên mẹ được.

Thế nào, chỗ nông thôn mà các cháu tới có khổ hay không?

Năm ngoái con trai thím trở về, còn mang về không ít đồ, chỗ đó của nó làm cải muối phơi khô gì đó, hầm thịt phải gọi là cực ngon luôn.

Hai chị em các cháu mang những gì về cho nhà vậy?”

Lời này của thím Khâu toàn là lời gây tổn thương cả, chê trách mẹ Lâm, rồi còn phải khoe khoang con trai một chút.

Mẹ Lâm vừa định mở miệng mắng.

Lâm Ngọc Trúc nạt Lâm Lập Dương một cái, nói: “Lấy hành lý ra đây cho thím Khâu xem.

Bên đó của chúng cháu không có cải muối phơi khô gì đó, nhưng có gạo kê và gạo.

Thím, loại lúa nước đó của chúng cháu phải gọi là cực tốt luôn.

Nấu một nồi cơm, hương thơm bay khắp phòng.

Thôn của chúng cháu nổi danh giàu có khắp làng trên xóm dưới, năm mới chia thịt heo, cắt từng miếng từng miếng to tổ chảng.”

Nói khoác ấy mà, ai chả biết nói.

Lâm Ngọc Trúc nói khoác đến phải gọi là vui sướng, quên mất bên cạnh còn có một Lâm Lập Dương.

Lâm Lập Dương cái đứa nhỏ này thật thà, thấy chị cậu đang ở đó khoác lác, trên mặt ít nhiều có hiển thị ra.

Mẹ Lâm....

Thím Khâu cũng là người có đôi mắt tinh tường, nhìn thấy biểu cảm của Lâm Lập Dương, liền biết Lâm Ngọc Trúc nói khoác.

Ngẩng đầu ha ha cười lớn, xém chút nữa không đứng vững trên ghế mà ngã xuống.

Đứng vững lại cũng không cười nữa, trong mắt tràn đầy trào phúng nói: “Thím nè, Ngọc Trúc nhà thím ra ngoài một chuyến trở về biến thành nói giỏi rồi.

Chính là cái miệng nhỏ này, sao toàn nói khoác vậy.”

Lại còn cắt từng miếng từng miếng thịt heo.

Quỷ mới tin.

Mẹ Lâm hít sâu một hơi, hừ lạnh nói: “Cả khu phố này ai không biết con gái tôi thật thà nhất, không biết nói dối nhất chứ.

Con gái tôi nói phải, vậy chắc chắn phải.”

Thím Khâu quay đầu đi, hừ lạnh, còn úi chà một tiếng.

Cái điệu bộ nhỏ này trào phúng cùng cực.

Mẹ Lâm còn muốn cãi nhau với thím Khâu.

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu lên nói: “Thím, sao thím lại như vậy.

Em trai, đặt hành lý xuống, để cho thím Khâu đồ chó...không phải, cho thím Khâu xem cho thật kĩ.”

Lâm Lập Dương ồ một tiếng, mở hành lý ra, xách ra một miếng thịt heo to đưa cho mẹ Lâm.

Mắt của mẹ Lâm bỗng chốc mở to, nhìn chằm chằm vào miếng thịt một lúc lâu.

Thím Khâu cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào miếng thịt.

Lâm Ngọc Trúc lại mở ra một túi gạo, kiêu ngạo nói: “Thím, thím nhìn thấy rồi, cháu đây có nói khoác không?

Cải muối phơi khô có ngon đi nữa, có ngon bằng thịt này của cháu không?

Có ngon bằng gạo của cháu không?”

Thím Khâu mím môi không nói gì nữa, hừ lạnh một tiếng, xuống ghế muốn vào nhà.

Lâm Ngọc Trúc không từ bỏ, chuyển một cái ghế đứng lên đó, lộ ra một cái đầu nhỏ hướng về phía thím Khâu đang muốn vào nhà nói: “Thím, con trai thím năm nay có về không?

Có mang thịt không?

Dù sao cũng không thể vẫn mang chút cải muối phơi khô nhỉ?

Thím mỗi ngày mệt sống mệt chết chăm lo cho bọn họ lớn lên, khó khăn biết bao.

Đợi con trai thím về rồi thì phải nói cho thật đàng hoàng.

Còn có con gái thím nữa, còn cãi lại không?

Trước khi cháu đi thím còn cầm cành liễu đánh nữa kìa, cháu bảo này, con gái lớn rồi, không thể đánh nữa.”

Thím Khâu....

“Thím, sao thím không nói chuyện vậy?

Cháu đây khó khăn lắm mới về, thím như thế này, cháu rất đau lòng đó.

Thím, sao vào nhà rồi, đừng vào mà, chúng ta nói chuyện đã.

Ấy?

Thím, thím vào nhà rót cho cháu bát nước, cháu đây liền đi nhà thím ngồi chơi.”

Nói xong, Lâm Ngọc Trúc xuống ghế, liền vui vẻ đi nhà bên cạnh chơi.

Trước khi đi còn nói với mẹ Lâm: “Mẹ, mẹ cứ xử lý tốt chị hai con trước, chút nữa con liền trở về.”

Nói xong gấp không chờ nổi muốn đi nhà thím Khâu khoác lác.

Nói khoác, cô rất lành nghề.

Ba mẹ con nhà họ Lâm....

Cứ thế trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc đi chơi nhà người.

Mẹ Lâm há miệng, nhìn con trai mình một cái, phát hiện bộ dáng thật thà trung thực của con trai.

Đột nhiên có chút không phản ứng kịp.

Bà nhớ đứa thật thà nhất trong nhà là con gái út, đứa khá nghịch là con trai út mà....

Này là tuổi tác lớn rồi?

Trí nhớ không tốt nữa?

Mẹ Lâm nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
Bình Luận (0)
Comment