Chương 575 - Cuộc sống bên ngoài thật sự không cần quá tiêu sái 1
Người cũng không thể tiếp nhận còn có thím Khâu, vạn vạn không ngờ được Lâm Ngọc Trúc đuổi theo sau mông thật sự đến nhà chơi.
Lâm Ngọc Trúc vừa đi vào đã nhìn trái nhìn phải một chút, nói: “Ồ, thím, nhà thím vẫn bộ dáng cũ nhỉ, đã hai năm rồi, vẫn chưa sắm thêm chút đồ lớn[1] sao?
[1]Ý chỉ radio, xe đạp, máy khâu, đồng hồ.
Thím thật là biết sống.
Diễm Diễm như thế nào? Tìm đối tượng chưa?”
Thím Khâu....
Lâm Ngọc Trúc mới không thèm để ý bộ dáng vẻ mặt chịu thua của thím Khâu, tự nhiên ngồi xuống, sau đó nói: “Thím, thôn của chúng cháu thật sự không tồi.
Sau khi thu hoạch vụ thu, lúa mạch, lúa nước, cao lương từng bao từng bao vác vào trong nhà.
Cháu và em trai cháu ăn đến phải đi tản bộ, không còn cách nào, quá no, không dễ tiêu hóa.
Hoặc nói là, trong thôn tốt hơn so với ở trong thành phố, rau và lương thực căn bản không cần xếp hàng để mua.
Nông thôn tốt lắm, nhà nhà nuôi heo, bán đi đổi lấy phiếu vải, nhìn bộ quần áo này của cháu nè.
Ây da, là mẹ cháu làm cho.
Ha ha...thím, gì nhỉ, ý của cháu chính là...thím biết là ý gì không?”
Thím Khâu ngồi ở trên ghế, không muốn nói chuyện, bà ta không biết là ý gì.
Lâm Ngọc Trúc cười hề hề, lại nói tiếp: “Anh Khâu Minh năm nay trở về không?
Thật sự chỉ mang cho thím chút cải muối phơi khô thôi sao?
Không nên như vậy chứ, phía nam bên đó không phải quê hương của cá và gạo sao?
Nghe nói bột gạo, cá khô nhỏ đều là lấy về nhà từng túi từng túi.” Ban đầu Khâu Minh cáo trạng chuyện này, dù có nói gì cô cũng phải đòi lại.
Thím Khâu hít sâu một hơi, muốn phản kích, nhưng Lâm Ngọc Trúc lại đứng dậy, ngáp một cái rồi nói: “Thím, cháu mang theo lương thực và thịt ngồi tàu hỏa trở về, trên đường không dám phân tâm một chút nào.
Sợ ngủ say rồi, ai đó sẽ trộm mất.
Không giống anh Khâu Minh mang cải muối phơi khô, không sợ trộm.
Không được rồi, buồn ngủ đến mức cháu mở không nổi mắt rồi.
Thím, tạm biệt, có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp, cháu về nhà đây.”
Lâm Ngọc Trúc vừa nói vừa bước về phía cửa, lời nói vừa dứt, người cũng đã đến cửa, khiến thím Khâu nghẹn không nói nên lời một câu nào, người mở cửa ra liền đi mất.
Thím Khâu nhìn chằm chằm cánh cửa bị mở ra rồi đóng lại, nghẹn đến đau cả lồng ngực.
“Không phải có chút thịt heo thôi sao? Xem cô khoe khoang kìa.
Hứ.” Dứt lời vỗ vỗ ngực, lúc này mới cảm thấy đỡ một chút.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc trở về nhà, vào trong phòng, phát hiện trong phòng yên tĩnh.
Lâm Lập Dương đứng ở cạnh tường, thành thành thật thật mà đứng đó.
Chị hai Lâm đứng ở trong góc, tròng mắt đảo loạn.
Có chút vui sướng khi người gặp họa....
Mẹ Lâm thấy Lâm Ngọc Trúc đã trở về, ánh mắt hơi có mấy phần uy hiếp và áp bức, Lâm Ngọc Trúc cun cút đứng ở cạnh tường dựa vào Lâm Lập Dương, ánh mắt mơ màng, nghĩ trái nghĩ phải.
Rất không hiểu được tại sao lại chọc tới mẹ Lâm rồi.
Bèn nhẹ giọng hỏi: “Không phải nói là giáo huấn chị hai hay sao? Tại sao còn...”
Lâm Lập Dương nhỏ giọng nói: “Một hai câu không nói rõ được, chị, tự cầu nhiều phúc đi.”
Lâm Ngọc Trúc...
Quay đầu hướng về phía mẹ Lâm vâng vâng dạ dạ nở nụ cười.
Mềm mỏng nói: “Mẹ, có chút buồn ngủ...”
Đôi mắt mẹ Lâm sững lại, lòng mềm đi vài phần.
Nhưng vừa nhìn tới đồ mà hai chị em mang về, ánh mắt lại trở nên cứng rắn.