Chương 577 - Lâm Ngọc Trúc, em ngứa đòn đúng không? 1
Chị hai Lâm bị mẹ Lâm tóm được, Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương trốn trong góc phòng nghe “hát”.
Nghe nhiều mới biết được, sau khi chuyện yêu đương của chị hai Lâm bị mẹ Lâm bóp chết ở trong nôi.
Thì lòng chị hai Lâm vẫn còn bất mãn, vì thế lần này cố ý trả đũa.
Nếu mẹ Lâm đã nói không cho cô ấy tìm một người tuy nói năng ngọt xớt nhưng không chịu làm việc đàng hoàng.
Vậy cô ấy liền tìm người chăm chỉ và thật thà.
Như vậy mẹ Lâm sẽ không phản đối chứ?
Người này lớn hơn cô ấy năm tuổi, làm thợ mộc ở xưởng đồ dùng gia đình, toàn xưởng không ai không khen anh ta là người tốt.
Nhưng người này có tiếng không dễ tìm vợ.
Trong nhà của anh ta có bà nội mù, còn có người mẹ bị ốm không xuống giường được.
Tuy phía dưới không có gì, lại còn có anh chị xuống nông thôn.
Nhưng hai người đó đều kết hôn ở nông thôn, bà nội và mẹ chỉ có thể dựa vào anh ta.
Điều kiện như vậy, có thể nói nếu gả qua thì phải giúp đỡ chăm sóc hai người già đi lại không tiện.
Nhà nào lại bằng lòng gả con gái qua?
Người khác không muốn, sao mẹ Lâm có thể bằng lòng được.
Hôm nay biết được tin tức, mẹ Lâm lập tức nổi trận lôi đình, hỏi chị hai Lâm việc này có thật hay không.
Đến khi bà xác nhận tin này là thật, thì hai mẹ con liền cãi nhau.
Ý tứ của mẹ Lâm rất rõ ràng, chính là chia tay.
Ý của chị hai Lâm cũng rất rõ ràng, là không chia.
Cô ấy muốn gả, cho dù khổ hay mệt thì cô ấy đều cam tâm tình nguyện.
Huyết áp của mẹ Lâm lập tức tăng vọt, sao con gái của bà lại hồ đồ trong chuyện hôn nhân như vậy?
Hai người lại cãi nhau.
Nói tới nói lui, chị hai Lâm cũng không hề có ý thay đổi quyết định. Mẹ Lâm hít sâu một hơi, định gác lại chuyện này sang một bên.
Bà còn phải xử lý con gái và con út.
Tìm hai người này tính sổ trước.
Đến khi bà đến bên tủ thì thấy hai người đều dựa vào tủ ngủ rồi, thương thật!
Tuy mẹ Lâm đau lòng, nhưng bà lại gọi hai người dậy.
Lâm Ngọc Trúc mở đôi mắt hạnh mơ màng, còn khá tò mò, đã giải quyết xong chuyện của chị hai rồi sao?
Chỉ nghe mẹ Lâm nói: “Chuyện của hai đứa để sau này nói, hiện tại đi ngủ ngay cho mẹ.”
Vừa nghe đến đi ngủ, hai chị em lập tức chạy về phòng như ong vỡ tổ.
Chỉ còn lại một mình chị hai Lâm đứng giãy giụa ở kia.
Sau khi về phòng, hai chị em lăn ra ngủ. Bên ngoài, mẹ Lâm tận tình khuyên bảo chị hai Lâm chia tay với người kia.
Nhưng chị hai Lâm nhất quyết không đồng ý.
Làm mẹ Lâm tức đến nỗi suýt đánh đứa con gái thứ hai của mình.
Mãi cho đến khi chị cả Lâm và cha Lâm trở về, chuyện này cũng chưa đi đến hồi kết.
Sau khi chị cả Lâm trở về, chị liền phát hiện bầu không khí trong nhà không ổn, thấy mẹ Lâm nhào bột, chị cảm thấy khó hiểu.
Theo lý thuyết, nếu bà đang bực mình, chắc chắn bà sẽ không làm bánh bao.
Chị cả Lâm rửa tay thật sạch rồi đi giúp mẹ Lâm. Thấy mẹ Lâm không nói một lời, chị liền biết chắc chắn bà đang tức giận.
Vì thế chị cười nói: “Sao vậy mẹ? Nhìn mẹ kìa, nghiêm túc đến nỗi cha con cũng không dám hó hé nửa lời. Địa vị của mẹ ở nhà tốt hơn thím Khâu hàng xóm nhiều, chú Khâu động một chút là hét hô với thím Khâu, còn cha của con, không bao giờ hô to gọi nhỏ với mẹ.”
Mẹ Lâm nghe con gái cả nói thì vui vẻ một chút, nói: “Làm bánh nướng áp chảo, con đi cán bột đi!”
“Ôi, mẹ nỡ dùng dầu ăn làm bánh nướng áp chảo ư? Có chuyện tốt gì sao?”
“Em gái và em trai của con đã về rồi, đang ngủ trong phòng.” Mẹ Lâm cười nói.
Chỉ cần không nghĩ đến con gái thứ hai, chuyện con gái và con trai út trở về thôi cũng đã làm mẹ Lâm cười đến không khép miệng lại được.
Nghe hai đứa em trở về, chị cả Lâm không cán bột nữa mà vui vẻ trở về phòng, vừa mở cửa ra thì thấy em gái ba đã về nhà thật.
Cô đang ngủ rất ngon. Chị cả Lâm cười khẽ, lặng lẽ đóng cửa lại, không quấy rầy cô.
Bằng lòng trở về, chứng tỏ không giận người nhà.
Chị cả Lâm lại quay lại cán bột, cười nói với mẹ Lâm: “Con gái cưng của mẹ về rồi, vui vẻ chứ mẹ?”
Mẹ Lâm thở dài, nói: “Vui cái gì mà vui, không đứa nào làm mẹ bớt lo, hai đứa em của con giỏi lắm, mang về một miếng thịt lợn rất to và hai đùi cừu, còn có lương thực trở về. Mẹ thấy miếng thịt lợn kia cũng được mười cân. Con nói xem, thịt lợn và thịt cừu này ở đâu ra?”
Chị cả Lâm nghe xong thì rất ngạc nhiên.
Chị ở Cung Tiêu Xã cũng không lấy được mấy món đó.
Chị cả Lâm lập tức thấu hiểu nỗi lo của mẹ mình.
Chị do dự một lúc rồi nói: “Vậy sau này mẹ phải nói cho Lập Dương biết, nếu như bị bắt được thì danh sách về thành phố sẽ không có nó.”
Mẹ Lâm…