Chương 578 - Lâm Ngọc Trúc, em ngứa đòn đúng không? 2
Chị cả Lâm thấy vẻ mặt kỳ lạ của mẹ Lâm, thuận miệng hỏi: “Mẹ sẽ không nghi ngờ Lâm Ngọc Trúc phải không?”
Nào ngờ mẹ Lâm lại chần chừ.
Chị cả Lâm trợn mắt, buồn cười nói: “Mẹ, mẹ cũng biết tính tình của Ngọc Trúc mà. Mẹ nói Ngọc Lan và Lập Dương đầu cơ trục lợi thì con còn tin, chứ Ngọc Trúc thì chắc chắn không.”
Mẹ Lâm nhìn con gái cả, không biết phải nói thế nào, bây giờ con gái út đã không giống như xưa.
Chị hai Lâm lén lút đi đến, nói: “Chị, sao lại không có khả năng? Ngọc Trúc đều dám hẹn hò với con trai thím Khâu, chuyện này là cái thá gì?”
Mẹ của bọn họ là người thế nào?
Hai nhà đối chọi gay gắt, vậy mà em gái của cô ấy còn có can đảm yêu đương với con trai nhà đó.
Đúng là quá gan dạ.
Theo cô ấy nghĩ, chuyện của em gái nghiêm trọng hơn chuyện của cô ấy nhiều.
Thím Khâu là ai chứ? Đi theo con trai bà ta, nhà họ Lâm đều bị người ta tóm gọn.
Chị cả Lâm liếc em mình một cái, vất vả lắm mẹ bọn họ mới quên chuyện này…
Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Thu hồi tâm tư của con đi, dù sao em gái con cũng nghe lời. Còn con thì sao? Hơn nữa, em con còn tìm được một người xem như bình thường. Con nhìn lại con xem, tìm cái giống gì về không. Ban đầu thì thích tên đầu đường xó chợ, giờ thì tốt rồi, tìm một đứa già khú về. Không người nào ra hồn. Con còn muốn kéo em gái ra làm đệm lưng, xem mẹ là kẻ ngốc sao?” Nói rồi, mẹ Lâm tức giận trừng mắt nhìn chị hai Lâm.
Chị hai Lâm rụt cổ lại.
Chỉ cả Lâm bất đắc dĩ nhìn em gái, lần nào muốn dùng mánh khóe cũng bị phát hiện, vậy mà vẫn còn làm.
Chị cả Lâm đột nhiên bắt được tin tức quan trọng từ trong lời của mẹ Lâm, hỏi: “Ngọc Lan lại thích ai?”
“Chính là Tôn Mộc Sinh.” Mẹ Lâm nói.
Chị cả Lâm vừa nghe thì quay đầu lại nhìn chị hai Lâm, nói: “Em nghĩ gì vậy?”
“Nó thì nghĩ gì, chắc chắn đầu óc của nó bị lừa đá rồi.”
Chị hai Lâm hầm hừ nói: “Mẹ, chị, Mộc Sinh khá tốt. Là người kiên định. Mẹ đến xưởng làm đồ gia dụng hỏi thăm một chút, anh ấy có tay nghề tốt nhất, làm hai năm nữa thì sẽ được đề bạt. Cha của con lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng đã làm được gì rồi? Tiền đồ của Mộc Sinh rất có triển vọng. Ánh mắt của con khá tốt. Còn không phải là nhà anh ấy có mẹ bị bệnh và bà nội bị mù thôi sao. Mộc Sinh đi làm, mẹ và nội đều do anh ấy chăm sóc. Làm gì giống như lời người ngoài nói.”
Cha Lâm ngồi cạnh bàn làm nền, nhìn con gái thứ hai của nhà mình, há miệng thở dốc.
Rồi ông quyết định không nói.
Ông không bằng Tôn Mộc Sinh nhà người ta…
Còn nói gì nữa, ý kiến của ông không quan trọng.
Mấy năm qua, cha Lâm đã nhận thức được điều này rồi.
Mẹ Lâm vứt cục bột lên thớt, nói: “Đó là khi bà nội của nó còn đi lại được. Đến khi bà ấy cũng nằm một chỗ thì con phải làm sao?”
Chị hai Lâm vặn vẹ cơ thể, nói: “Ai gả cho người khác mà không phải hầu hạ cha mẹ chồng hả mẹ? Sớm ngày nào hay ngày đó.”
Lâm Ngọc Trúc ngáp dài, lười biếng dựa vào bên khung cửa, nói: “Chị hai, sớm và muộn có thể giống nhau sao? Chị không sinh con sao? Đến khi chị sinh con rồi, bà nội chồng cũng bị bệnh thì chị phải làm gì?”
Lâm Ngọc Trúc đứng nói chuyện, cảm thán nói: “Chị cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Chị hai Lâm: …
Em gái của cô ấy thật sự thay đổi.
Thay đổi quá nhiều.
Lâm Lập Dương cũng tỉnh ngủ, cậu đi ra nói với chị hai Lâm: “Chị hai, chị sống thoải mái quá. Chị thử xuống nông thôn hai ngày xem, chị liền biết cuộc sống không dễ dàng.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Mẹ, em trai nói có lý, nếu mẹ không muốn chị hai gả chồng thì dễ thôi.”
Chị hai Lâm ngây ngốc nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Mẹ Lâm tò mò hỏi: “Làm thế nào?”
“Hì hì, để chị con xuống nông thôn thay con, con đi làm. Thế nào, chị ấy xuống nông thôn thì sao có thể gả chồng được?” Nói xong, tâm trạng của Lâm Ngọc Trúc khá tốt.
Còn dám ngáng chân cô, mơ tưởng kéo cô xuống nước.
Lâm Lập Dương: …
Vốn dĩ chỉ là lời nói vui đùa, mẹ Lâm lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu.
Chị hai Lâm lập tức cảm thấy kinh khủng, đi qua chỗ Lâm Ngọc Trúc, hét lớn: “Lâm Ngọc Trúc, em ngứa đòn phải không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn chị hai Lâm với ánh mắt khiêu khích.
Khi chị hai Lâm xong đến muốn phất tay chọc cô, Lâm Ngọc Trúc bắt lấy chị hai Lâm, xoay người ôm chặt cô ấy rồi cào ngứa.
Chị hai Lâm không nhịn được mà cười ha ha, không còn chút sức lực nào.
Bầu không khí nhà họ Lâm vốn dĩ đang căng chặt lập tức trở nên nới lỏng hơn nhiều.