Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 584 - Chương 584 - Một Bên Là Mẹ, Một Bên Là Chị 2

Chương 584 - Một bên là mẹ, một bên là chị 2
Chê thùng nước bẩn chưa đầy, mẹ Lâm còn đặc biệt đổ thêm chút nước vào.

Chị hai Lâm run rẩy khóe miệng, nhìn chằm chằm vào thùng nước bẩn.

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên hít sâu một hơi, giương giọng nói: “A~tình yêu ơi, ngươi thật là vĩ đại. Ngươi là ngọn lửa trong sinh mệnh, ta là con thiêu thân trên thế gian. Khiến ta hướng về, khiến ta say mê, khiến ta thiêu thân~lao vào lửa.”

Chị hai Lâm nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt bực mình.

Mẹ Lâm và chị cả Lâm....

Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm nhìn không nổi nữa, đập Lâm Ngọc Trúc một cái, nói: “Cô gái nhỏ cũng không biết thẹn thùng, chuyện tình yêu này, sao nói ra khỏi miệng được. Bị người ta nghe thấy, lại bắt con vào đấy.”

Lâm Ngọc Trúc lập tức thành thành thật thật đứng ở đó, ấm ức nói: “Còn không phải chị hai nói, sinh mệnh thật đáng quý, tình yêu cao thượng nhất ư.”

Chị hai Lâm thở gấp nói: “Chị nói lúc nào.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, không nói đạo lý: “Nói rồi nói rồi, hôm qua chị nói.

Mặc dù không phải là nguyên lời nói, nhưng đây là em tổng kết ra được.

Chính là ý này.”

Chị hai Lâm lắc lắc đầu, bèn cam chịu xách thùng nước bẩn đi đổ.

Cứ ngỡ vậy là kết thúc rồi.

Nhưng không hề.

Phàm là mẹ Lâm vừa cử động, muốn làm cái gì, Lâm Ngọc Trúc liền lập tức xuất hiện, sai khiến chị hai Lâm đi làm việc.

Cái vẻ mặt tiểu nhân đắc chí đó khiến cho chị hai Lâm thấy ngứa răng, nhưng dưới sự trợ uy của mẹ Lâm, chị hai Lâm không còn cách nào khác.

Cứ vậy cả một ngày, lăn lộn cho chị hai Lâm tinh thần mỏi mệt.

Lâm Ngọc Trúc ở bên tai chị hai Lâm chậc chậc chậc lắc đầu, chậm rãi nói: “Chị hai, sao đã ỉu xìu rồi, giờ mới có mức độ vậy thôi mà.”

Chị hai Lâm hai mắt trống rỗng ngước nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, có chút ưu sầu.

Buổi tối trời tối rồi, cha Lâm chân trước đến nhà, hai vợ chồng anh cả Lâm chân sau cũng vào nhà.

Mẹ Lâm đã sớm làm xong cơm.

Nhìn thấy hai vợ chồng anh cả đi vào, liền bắt đầu bê đồ ăn bày ra bàn.

Lâm Ngọc Trúc cũng chính thức gặp được chị dâu Lâm.

Chị dâu Lâm trông cũng trắng trắng mềm mềm, tướng mạo đoan chính, nhìn chị ta, liền khiến Lâm Ngọc Trúc nhớ tới Hàn Mạn Mạn.

Nói sao nhỉ, trên người hai người cho cô một loại cảm giác rất quen thuộc.

Có thể là trong mắt hoặc trên mặt vô ý bộc lộ ra vẻ tự tin.

Không xem là cao ngạo.

Loại tự tin đó là sinh ra được gia đình nuôi dạy mà ra, chảy ở trong xương cốt.

Là một loại phẩm chất riêng rất kì diệu.

Chị dâu Lâm thân thiện cười với Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc cũng cười đáp lại.

Anh cả Lâm nói với vợ mình: “Đứa em gái út này của anh con người thật thà, không thích nói chuyện.”

Nhà họ Lâm ngoại trừ cha Lâm tán đồng gật đầu ra.

Mấy người khác đều trầm mặc thật lâu thật lâu.

Hai vợ chồng anh cả đặt bột mì với lạp xưởng xuống, khách sáo ngồi vào bàn.

Cả nhà ăn cơm còn xem như hòa hợp, dù sao Lâm Ngọc Trúc nhìn không ra chị dâu này có gì không tốt.

Ngữ điệu nói chuyện bình thường, cũng rất thích cười.

Trái ngược lại là chị hai Lâm tỏ thái độ.

Bất hòa của chị dâu em chồng lờ mờ có chút biểu lộ ra ngoài.

Vấn đề không lớn, hòa hợp ăn xong bữa cơm, anh cả Lâm liền dẫn theo vợ trở về nhà.

Lâm Ngọc Trúc giống như Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du đứng ở bên cạnh chị hai Lâm, nhìn chằm chằm cô ấy chà nồi rửa bát, trong miệng lầm bầm lải nhải.

Tư tưởng trung tâm chẳng qua chính là, sau này gả cho nhà họ Tôn rồi nói không chừng còn phải dựa vào nhà mẹ đẻ, vẫn là đừng đắc tội chị dâu thì hơn.

Người ấy mà, chừa cho mình một con đường sống.

Chị hai Lâm....

Lâm Ngọc Trúc đều không biết, cái hạt đó trong lòng chị hai Lâm lúc này, cái cây đại thụ cao ngất trời đại biểu cho tình yêu, trong một khoảnh khắc có dấu hiệu buông bỏ.

Thực ra Lâm Ngọc Trúc cũng không có ý gì, cô chỉ là muốn để cho chị hai Lâm đối mặt với một chút hiện thực.

Đừng ảo tưởng tình yêu tốt đẹp biết bao nữa.

Nếu như thật sự muốn gả qua đó, vậy trong lòng có chuẩn bị để gả vào, luôn tốt hơn so với mang bong bóng màu hồng phấn gả vào đó có đúng không.

Mẹ Lâm đứng ở một bên nhìn hai chị em, đột nhiên bật cười.

Con gái càng lớn càng thông thấu, có lẽ không cần bà phải bận tâm hôn sự rồi.

Mẹ Lâm đột nhiên ở sau lưng hai chị em nói: “Con ba, nếu như con thật sự thích Khâu Minh, thì cứ thích đi.

Bên phía mẹ cậu ta có mẹ đây.”

Ban đầu là sợ con gái phải chịu bắt nạt, bây giờ xem ra cũng không hẳn vậy.

Lâm Ngọc Trúc cứng đờ quay đầu nhìn mẹ Lâm, thầm nghĩ: Đây là lừa gạt cô?

Chị hai Lâm tức giận nói: “Mẹ, không ai bất công như mẹ hết.”

Chị cả Lâm lắc lắc đầu....

Cha Lâm thành thành thật thật ngồi ở trên ghế làm nền.

Lâm Lập Dương...

Cậu ở nông thôn lờ mờ nghe được chị ba của cậu và một người họ Thẩm khá gần gũi với nhau.

Cũng không biết, là nên nói, hay không nên nói đây.

Một bên là mẹ, một bên là chị.

Cậu khó quá...
Bình Luận (0)
Comment