Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583 - Một Bên Là Mẹ, Một Bên Là Chị 1

Chương 583 - Một bên là mẹ, một bên là chị 1
Tôn Mộc Sinh chưa từng biểu đạt nói thích nói yêu ra ngoài bao giờ.

Tình yêu đều là chị hai Lâm tự mình tưởng tượng ra.

Cô ấy cảm thấy cô ấy hi sinh bản thân đi yêu Tôn Mộc Sinh, đây chính là tình yêu.

Tôn Mộc Sinh từng nói với cô ấy: “Bà nội anh chỉ là mắt nhìn đồ vật mơ hồ thôi, không cản trở cuộc sống thường ngày. Mẹ anh đều là bà anh giúp chăm nom, em gả vào đây, sẽ không để em phải chịu ấm ức. Việc có thể làm thì anh đều làm. Tiền nong gì đó đều đưa em, cái nhà này đều do em làm chủ. Cái gì anh cũng nghe theo em hết.”

Những lời này, cứ lặp đi lặp lại ở bên tai chị hai Lâm.

Nhưng lời của Lâm Ngọc Trúc và chị cả Lâm cũng lặp lại không ngừng ở bên tai chị hai Lâm.

Vào lúc Lâm Ngọc Trúc và chị cả Lâm đang ngủ ngon lành thì chị hai Lâm nằm trên giường trằn trọc.

Có phải cô ấy suy nghĩ quá đơn giản rồi không?

Nghĩ tới lời dọn phân dọn nước tiểu của Lâm Ngọc Trúc, trên giường có hai người già với mấy đứa trẻ....

Cảnh tượng như vậy khiến cho chị hai Lâm càng không ngủ được.

Những cái này nhịn rồi đều sẽ qua đi, nhưng khi già...

Hoa tàn ít bướm[1] như cô ấy, Tôn Mộc Sinh có còn thích cô ấy không?

[1]Ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.

Chị hai Lâm ngước lên nhìn xà nhà tối đen, nhất thời rối rắm cực kì.

Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương trở về thật đúng lúc, ngày hôm sau chính là ngày nghỉ.

Trước thềm năm mới tăng sản xuất, cha Lâm phải tiếp tục đi làm, nhưng những người khác trong nhà lại không cần đi làm.

Mẹ Lâm dậy từ sớm làm bánh, nấu cháo cho cha Lâm, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh lặng lẽ, sợ làm ồn khiến các con tỉnh lại.

Đến khi Lâm Ngọc Trúc tỉnh, bên ngoài đều sáng choang rồi.

Lâm Ngọc Trúc ngồi dậy, ngẩn ngơ cả nửa ngày mới phản ứng lại mình đã về nhà rồi.

Đồng thời, chị hai Lâm với đôi mắt thâm quầng thở ngắn than dài ngồi dậy.

Lâm Ngọc Trúc thấy đôi mắt quầng thâm to đùng đó của cô ấy còn bị dọa giật nảy mình, nói: “Chị hai, chỉ ngủ đến giờ này mà còn có quầng thâm hả? Thân thể này không ổn. Chị phải bảo vệ tốt cơ thể thôi, nếu không gả đến nhà họ Tôn, chả được mấy ngày liền mệt nằm xuống luôn đó. Không thể nào trông đợi mẹ chúng ta đi nhà họ Tôn chăm sóc ba mẹ con bọn chị được.”

Chị hai Lâm nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt hoảng sợ: “Em mau im miệng đi.”

Lâm Ngọc Trúc dẩu môi, vặn vẹo thân mình, không vui nói: “Còn không cho phép người ta nói thật. Lời nói thật không dễ nghe, không phải là vì để cho chị chấp nhận hiện thực trước hay sao. Chị đừng có trong đầu toàn là ảo tưởng về tình yêu, đến lúc gả vào đó rồi đối mặt không nổi với cuộc sống thật sự của nhà người ta. Suy sụp rồi cãi nhau với người ta, thế chẳng phải liền trở thành bộ dáng của nhà họ Khâu à. Cả ngày cãi nhau ầm ĩ.

Chị hai, em nói nè, bắt đầu từ ngày hôm nay, trong cái nhà này, từ trong ra ngoài đều do chị lo liệu, làm việc. Trải nghiệm một chút cảm giác khi làm chủ gia đình trước. Nhìn xem, cái nhà này có dễ làm...”

Chị hai Lâm bị Lâm Ngọc Trúc nói cho đầu óc ong ong, chịu không nổi nữa “A” một tiếng thật to.

Chị cả Lâm ngáp một cái rồi lườm chị hai Lâm.

Đồng thời, mẹ Lâm từ bên ngoài xông vào đánh một cái lên trên người của chị hai Lâm, tức giận nói: “Mới sáng sớm kêu om sòm cái gì? Em gái mày mới trở về, mày không thể nhường nhịn chút à.”

Chị hai Lâm run run ngón tay chỉ vào Lâm Ngọc Trúc nói: “Con đã rất nhường nhịn nó rồi.”

Mẹ Lâm lại đánh cho chị hai Lâm một cái nữa, hừ lạnh một tiếng, quay đầu hỏi han ân cần nói với Lâm Ngọc Trúc: “Bé ba, buổi trưa muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng, nói thật, lúc này cô thật sự không thấy cảm động gì hết.

Có chút sợ hãi.

“Mẹ, lại nướng bánh?”

Mẹ Lâm lập tức thu hồi lại nụ cười, nói với ba chị em: “Mau dậy đi, mặt trời đều chiếu đến mông rồi. Để người ta biết được mấy đứa ngủ tới tận bây giờ, không khỏi cười nhạo chết.”

Nói xong liền quay người đi luôn.

Lâm Ngọc Trúc lại thở dài một hơi.

Sớm biết vậy đã mang chút bột mì về rồi.

Bánh mẹ cô nướng thật sự rất ngon.

Mẹ Lâm ra khỏi phòng lại đi gọi Lâm Lập Dương, bảo cậu đi đến chỗ anh cả Lâm, gọi anh cả Lâm buổi tối qua đây ăn cơm.

Lâm Lập Dương đôi mắt buồn ngủ mông lung vội vàng rửa mặt, liền ra ngoài.

Đến khi cả nhà đều rửa mặt xong xuôi, mẹ Lâm chuẩn bị đổ thùng nước bẩn.

Lâm Ngọc Trúc lập tức hô: “Mẹ, để đó, để chị hai con đổ.”

Ba mẹ con nhà họ Lâm....

Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chị hai Lâm, nói: “Chị hai, chị phải thích ứng một chút cuộc sống của nhà họ Tôn trước. Chị gả tới nhà họ Tôn, e là ngày đầu tiên đã phải bắt đầu từ việc đổ nước bẩn rồi.”

Mẹ Lâm nghe vậy, tròng mắt đảo một cái, nói với con gái thứ: “Đi, đi đổ thùng nước bẩn.”
Bình Luận (0)
Comment