Chương 586 - Cái nhà này không cách nào ở lại được nữa 2
Mẹ Lâm nghe xong, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nằm mơ còn kêu mệt, sau này, nó ngay cả mơ cũng không mơ được.
Con xem nào có con bò già[1] nào có thời gian nằm mơ.”
[1]Xuất hiện trong ‘Nhật kí của Vương Kiệt-30/5/1964’ ẩn dụ cho người thật thà, siêng năng làm việc, cống hiến hết mình. ở đây có lẽ chỉ chị hai Lâm làm việc cho người ta như osin vậy.
Chị hai Lâm mở cửa đi ra đúng lúc nghe hết toàn bộ lời này.
Không phục nói: “Mẹ, mẹ cứ rủa con đi.”
“Còn cần mẹ rủa con, con tự mình đi lên con đường đó mà, tự con còn không biết?”
Lâm Ngọc Trúc cũng vừa đúng lúc mặc quần áo xong đi ra ngoài, dựa vào khung cửa nói: “Đúng đó, chị hai, chị đều không cần rủa.”
Chị hai Lâm....
Cái nhà này không cách nào ở lại được nữa.
Chị hai Lâm lấy im lặng để phản kháng lại mọi người.
Mẹ Lâm lười để ý đến cô ấy, mà dịu dàng nói với Lâm Ngọc Trúc: “Con ba, con cũng không đi làm, ngủ không tốt, thì trở về ngủ tiếp một lúc đi.
Sau này đến nông thôn rồi, không được ngủ nướng nữa đâu.”
Dứt lời, mẹ Lâm nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt đau lòng.
Chị hai Lâm không phục nói: “Nó bây giờ là giáo viên rồi, ngày nghỉ cũng có thể ngủ nướng mà.”
Mẹ Lâm lập tức trừng chị hai Lâm một cái, nói: “Em gái con làm giáo viên rồi còn phải xuống ruộng trồng trọt, lúc thu hoạch vụ thu bận bịu, ai cho con ngày nghỉ.
Mẹ thấy, nên cho con xuống nông thôn, miễn việc đi làm con bò già cho nhà người ta.”
‘Con bò già’ chị hai Lâm trợn trắng mắt một cái.
Không may bị mẹ Lâm nhìn thấy, bị ăn một cái tát.
Trong nhà có nhiều người chính là như vậy, mới sáng ra đã giống như đánh nhau.
Nhà nhà đều có những cách náo nhiệt riêng.
Nhà họ Khâu ở bên cạnh, tiếng chú Khâu gân cổ lên gào mắng mơ hồ truyền tới nhà họ Lâm.
Nhà bên đó, có thể là vì trẻ con làm vỡ cái bát, đang bị người lớn mắng.
Mâu thuẫn nhỏ vụn vặt linh tinh tổ hợp thành khói lửa nồng đậm.
Trước khi chị hai Lâm bước ra cửa, Lâm Ngọc Trúc túm chặt lấy cô ấy, nói: “Đi đổ thùng nước bẩn trước rồi hẵng đi làm.”
Chị hai Lâm....
Xém chút nữa buột miệng thốt ra, nói cô ấy không gả cho nhà họ Tôn nữa.
Nhưng lại cảm thấy nói ra chính là nhận thua.
Không, cô ấy phải kiên trì.
Cô ấy không thể chịu thua.
Sau khi chị hai Lâm quật cường xách thùng nước bẩn ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc lắc lắc đầu, nói với mẹ Lâm: “Mẹ, mẹ phải chuẩn bị tốt cho chiến đấu trường kì rồi.
Chị hai, còn rất bướng bỉnh.”
Mẹ Lâm thở dài, con gái này đều là nợ.
Đến khi những người phải đi làm đều đi hết, trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con nhà họ Lâm.
Ba mẹ con ngồi ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
Khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, mẹ Lâm nắm lấy tay Lâm Ngọc Trúc, ở đó sờ.
Trong mắt có chút đau lòng, có chút hổ thẹn, vô cùng phức tạp.
Lâm Ngọc Trúc không được tự nhiên lắm ngồi ở trên ghế vẹo tới vẹo lui.
Có thể là mẹ Lâm đột nhiên có chút thương cảm, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên khẽ vuốt tóc mai bên thái dương của con gái út, muốn mở miệng nói: “Em ba nhà chúng ta chịu khổ rồi, xuống nông thôn gầy rồi, đen đi rồi gì gì đó.
Nhưng nhìn kĩ lại, phát hiện, con gái út của mình mặt mày hồng hào, khí sắc hồng nhuận, thịt trên mặt không ít hơn so với lúc trước khi đi là bao.
Tâm trạng mà mẹ Lâm ấp ủ ra, liền cứ thế cứng ngắc kẹt ở bên miệng.
Lâm Ngọc Trúc đảo đảo tròng mắt.
Sao cô lại cảm thấy bầu không khí lúc này bị bao phủ bởi một tia gượng gạo?
Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu.
Lâm Lập Dương ngó cái này nhìn cái kia.
Bầu không khí nhất thời kì lạ vô cùng.
Mẹ Lâm cứ thế sờ tay của con gái út, sờ rồi sờ.
Lâm Lập Dương lặng lẽ cũng duỗi tay qua, nói: “Mẹ, con xuống nông thôn nửa năm cũng khá cực khổ, hay là mẹ cũng đau lòng con đi.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn đứa em trai ngốc của mình một cái.
Mẹ Lâm cũng ngước nhìn thằng con trai út của mình, đột nhiên mắt lóe sáng, đau lòng nói: “Con ba, năm đầu tiên con xuống nông thôn, chắc cũng giống như Lập Dương, đen đi, gầy đi nhỉ?
Có phải đã chịu rất nhiều khổ cực hay không.”
Lâm Lập Dương vừa đen vừa gầy....