Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 589 - Ai Yo, Thím, Thím Ở Nhà Không Ít Lần Khen Cháu Đi 1

Chương 589 - Ai yo, thím, thím ở nhà không ít lần khen cháu đi 1
Để sơn bức tường này, cũng không cần kỹ thuật hay kỹ năng gì cả, đơn giản chỉ là dựa vào chiều cao.

Giống như Lâm Ngọc Trúc thì cần phải đứng ở trên bàn, còn Lâm Lập Dương thì không giống như vậy, chỉ cần lấy một cái ghế tới đây thôi là cũng không sai biệt lắm rồi, nhón nhón chân lên nữa là có thể với đến mái hiên.

Sơn tường không khó, chính là dọn tủ gì đó có chút vất vả, nếu không mẹ Lâm cũng không nhất định phải gọi anh Cả Lâm trở về hỗ trợ.

Ba mẹ con bọn họ tốn mất nửa ngày mới chuyển được cái tủ đến giữa.

Là người xuất lực chủ yếu, Lâm Lập Dương nhất trí nhận được lời khen ngợi của mẹ Lâm và chị ba Lâm Ngọc Trúc.

Khen đến mức Lâm Lập Dương sắp tìm không tìm thấy các hướng đông tây nam bắc luôn.

Mẹ Lâm thở dài, nghĩ trước kia Lâm Lập Dương là một đứa nhỏ cực kỳ thông minh, sao sau khi xuống nông thôn lại trở nên khờ như vậy chứ.

Trong lòng mẹ Lâm trăm mối rối như tơ vò không giải thích được.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này khờ như vậy đều là do anh chị em phía trên áp chế?

Mẹ Lâm thấy con trai nhỏ của mình rất sợ chị gái của cậu.

Dọn đồ xong, bốn bức tường trong phòng trống rỗng, hai chị em Lâm Ngọc Trúc mỗi người cầm một cái chổi quét sơn để sơn tường.

Lâm Lập Dương vung tay lên, quét sơn.

Lâm Ngọc Trúc bên này chính là tỉ mỉ, chậm mà chắc.

Chờ Lâm Lập Dương sơn xong ba mặt tường, Lâm Ngọc Trúc bên này mới sơn xong một mặt.

Lâm Ngọc Trúc xuống bàn, kiểm tra chung quanh, lắc đầu, nói: "Em trai này, em sơn như vậy là không được, nếu là ở nông thôn, em mà làm việc như này phải trừ tiền. Vật liệu bị lãng phí vô ích. Theo chị thì làm không tốt là phải làm lại.”

Lâm Lập Dương...

Mẹ Lâm nghe thấy cố ý vào phòng nhìn, trên mặt là vẻ lạnh nhạt.

Đáy lòng chính là buồn bực.

Con trai út sơn rất đẹp mà?

Nhưng con gái đều nói như vậy rồi, bà làm mẹ cũng không tiện nói cái gì hết.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, lại leo lên ghế quét mấy đường sơn vào bức tường của Lâm Lập Dương.

Còn đúng là Lâm Lập Dương có bỏ sót một ít khe hở nhỏ, không sơn lại, liếc mắt một cái thật đúng là không dễ dàng nhìn ra.

Mẹ Lâm nghĩ thầm: Vẫn là con gái của bà cẩn thận, nhìn thoáng qua một cái là có thể nhìn ra vấn đề.

Mẹ Lâm vừa bội phục con gái nhà mình, vừa nói với Lâm Lập Dương: "Nghe chị con, con làm việc lúc nào cũng hấp ta hấp tấp.”

Lâm Lập Dương bất đắc dĩ muốn trợn trắng mắt, cậu lúc nào không nghe lời chị ba chứ.

Hơn nữa, cậu nào dám không nghe?

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt dương dương tự đắc, đã nói rồi mà, không phải ai cũng có thể làm lãnh đạo được.

Về việc tìm ra vấn đề cô là người giỏi nhất đấy.

Hai chị em Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương sơn xong phòng này thì lại sơn phòng khác, dọn xong phòng này thì chuyển đến phòng khác.

Nếu không phải tuổi trẻ thân thể tốt, thắt lưng này sợ là muốn phế.

Đến lượt phòng của Lâm Ngọc Trúc, vừa mới dọn tủ ra đã có hai lá thư rơi xuống.

Hai chị em Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm thư một hồi.

Lâm Ngọc Trúc híp mắt mới thấy rõ, trên phong thư ký tên, là Khâu Minh gửi tới.

Lâm Ngọc Trúc không nói hai lời nhặt lá thư lên bỏ vào túi.

Oh my God.

Nguyên chủ Tiểu Ngọc Trúc này thật sự biết giấu ha.

Ánh mắt Lâm Lập Dương xoay quanh, hiển nhiên cậu đang có chút tâm tư nhỏ.

Lâm Ngọc Trúc nhanh chóng lườm Lâm Lập Dương một cái, đối phương lập tức thành thật.

Hai chị em bọn họ không tiếp tục chuyển tủ đi nữa, Lâm Ngọc Trúc cầm một cái ghế chuyển đến bên cạnh tủ, đứng lên, vừa nhìn, còn có mấy phong thư nữa.

Giấu đến mức…, thật đúng là...

Cuộc sống không dễ dàng, khắp nơi đều có chôn mìn!!

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ thu thư lại, nhét vào trong túi, hung dữ nhìn em trai nhà mình.

Lâm Lập Dương rụt cổ, hiểu rồi, cậu đều hiểu.

Hai chị em Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương giống như trộm, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Mẹ Lâm nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì thì bưng hai chén nước cố ý tiến vào xem tình huống.

Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Lâm vừa tiến vào liền nhìn ra hai chị em bọn họ có mờ ám gì đó, vì thế mẹ Lâm ôn hòa cười nói: "Đây là sao? Một chút động tĩnh cũng không có.”

"Bọn con mệt mỏi, nghỉ ngơi chút. Ha ha..." Lâm Ngọc Trúc cười một trận, trong nháy mắt nhét tay vào trong túi, đem thư che kín mít.
Bình Luận (0)
Comment