Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 588 - Chương 588 - Đồng Chí Lão Lý Chớ Nản Lòng, Không Phải Còn Có Con Và Em Trai Con Sao 2

Chương 588 - Đồng chí Lão Lý chớ nản lòng, không phải còn có con và em trai con sao 2
Đến buổi tối, Lâm Ngọc Trúc liền kiên trì thổi gió bên tai.

“Chị hai, mấy ngày nay, em với Lập Dương đi xếp hàng mua lương thực, biển người tấp nập, chị không biết đâu, đến cuối, căn bản không mua được bột mì.

Sau khi chị gả cho nhà họ Tôn, buổi sáng nhớ phải dậy sớm chút để đi xếp hàng.

Ôi, thực ra cũng không cần, không được thì mua chút lương thực phụ ráng ăn tạm đi.

Hai ngày nay em giúp chị nghe ngóng một chút, hàng xóm nhà họ Tôn nói, mẹ Tôn một tháng chỉ uống thuốc đã không ít tiền.

Cuộc sống của bọn chị buộc phải tính toán tỉ mỉ thôi.”

Chị hai Lâm....

Xoay người quay lưng vào Lâm Ngọc Trúc, không muốn để ý đến cô.

Lâm Ngọc Trúc xê dịch về phía trước, vòng tay ôm chặt chị hai Lâm, lại nói tiếp: “Chị hai, rau cũng cần phải dậy sớm chút để xếp hàng, đến cuối đều không còn tươi nữa, đã nhớ chưa?”

Chị hai Lâm vặn vẹo thân mình một cái, ghét bỏ.

Lâm Ngọc Trúc ngáp xong tiếp tục nói: “Chị hai, còn có than đá, cái này một người thật sự không làm nổi, chị phải nói trước thật tốt với Tôn Mộc Sinh đó.

Than đá, nước gì đó đều phải cho anh ta làm.

Nhìn Lập Dương nhà chúng ta xem, cái gì cũng làm, tốt biết bao.”

Chị hai Lâm trào phúng hừ một tiếng, rầu rĩ nói: “Trước khi nó xuống nông thôn đâu biết làm việc như thế.”

“Thì người sẽ luôn trưởng thành mà. Nè?

Gì cơ? Chị còn đau lòng Tôn Mộc Sinh làm việc hả?

Suy nghĩ này rất nguy hiểm đó, chị hai.”

Chị hai Lâm....

Không nghe, không nghe, Vương Bát niệm kinh.

Lâm Ngọc Trúc là trong lúc lải nhải ôm lấy chị hai Lâm ngủ mất.

Chẳng bao lâu liền vang lên tiếng ngáy nhỏ.

Chị hai Lâm nhẹ nhàng để người nằm thẳng, lầm bầm nói: “Sao còn ngáy nữa vậy.”

“Mệt chứ sao.

Trong nhà, từ trong ra ngoài đều là con bé với Lập Dương lo liệu, quả thực không ít việc.” Chị cả Lâm đau lòng nói.

Chị hai Lâm trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói: “Chị, có phải nhà họ Tôn thật sự...” không tốt như thế không.

“Mọi người đều không đồng ý cho con gái gả vào đó, nhất định có lý do của mình.

Có thể nói đều nói cho em rồi.

Ngay cả em ba cũng ngày ngày hao tổn tâm tư giảng đạo lý cho em.

Em ấy còn ít hơn em mấy tuổi, em sống còn không thông thấu bằng người ta.

Em hai, cuộc sống này chung quy là em tự mình trải qua.

Ngọt, ngọt không tới bọn chị, khổ, cũng không khổ tới bọn chị.”

Dứt lời, chị cả Lâm quay người một cái cũng ngủ mất.

Chị hai Lâm nhìn chằm chằm vào xà nhà tối đen, trong lòng nổi lên vài phần ý muốn rút lui.

Bây giờ nghĩ lại, cô ấy và Tôn Mộc Sinh, thực ra cũng không tốt đến thế như trong tưởng tượng.

Hai người mấy ngày đều không gặp nhau được mấy lần.

Anh ta lại không chủ động nhiều, trừ việc từng mời xem phim mấy lần, uống mấy lần nước có ga ra.....

Nghĩ mãi nghĩ mãi, chị hai Lâm cũng tiến vào mộng đep.

Chị cả Lâm chẳng mấy ngày nữa liền phải gặp nhà thông gia rồi, mẹ Lâm dự tính quét vôi lại cho nhà một lượt.

Cuối cùng đợi đến sốt ruột cha Lâm cũng không có thời gian nghỉ.

Mẹ Lâm chỉ đành bảo Lâm Lập Dương đi tìm anh cả Lâm.

Khi Lâm Lập Dương đi còn rất vui vẻ, lúc trở về thần sắc uể oải.

Mẹ Lâm vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi: “Không có thời gian?”

Lâm Lập Dương gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, sao vậy, ngồi văn phòng cũng bận hả?

Lâm Lập Dương nhếch nhếch miệng nói: “Nhà chị dâu cũng cần xoa tường....”

Lâm Ngọc Trúc và mẹ Lâm không nói gì nữa.

Châm ngôn nói rất hay, một con rể như nửa con ruột.

Chị dâu Lâm là con gái một, cái việc xoa tường này còn không phải rơi lên người của con rể hay sao.

Thấy mẹ Lâm có chút mất mát, Lâm Ngọc Trúc vỗ vai của mẹ Lâm nói: “Đồng chí Lão Lý chớ nản lòng, không phải còn có con và em trai con sao.

Nào, cầm chậu vôi sống, để con xoa.”

Mẹ Lâm tức giận đập Lâm Ngọc Trúc một bạt tai, cắn răng nói: “Suốt ngày đồng chí Lão Lý, đồng chí Lão Lý.

Mẹ thấy con là không muốn sống nữa.”

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười.

So da mặt dày, sai cũng không so được với cô.

Mẹ Lâm lập tức bị tức đến bật cười.

Ba mẹ con dứt khoát không trông chờ vào người khác, mẹ Lâm lấy vôi phấn ra đặt vào trong chậu giặt quần áo để tôi vôi.

Lâm Ngọc Trúc dùng báo gấp thành một cái mũ nhỏ, vui vẻ làm một người thợ quét vôi.

Xuyên tới niên đại này với khoảng thời gian hai năm, tự cô đều không biết, cô đã bị niên đại này thay đổi rất nhiều, rất nhiều....
Bình Luận (0)
Comment