Chương 591 - Dường như Tiểu Trúc đã thay đổi rồi 1
Thẳng thắn mà nói, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã ở bên nhau cũng là chuyện mà hai bên đều tình nguyện.
Nhưng từ miệng Khâu Nguyệt thì lại khác.
Giống như Tiểu Ngọc Trúc cố ý bám lấy vậy.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không vui.
Nếu như Tiểu Ngọc Trúc cố ý bám lấy, vậy Khâu Minh gửi thư từ ngàn dặm xa xôi tới thì tính là gì chứ?
Thấy sắc mặt của thím Khâu không được vui, xem ra còn chưa biết, sợ tên nhóc này mượn đề tài nói chuyện nhà mình, Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói: "Khâu Nguyệt, cô là người lớn rồi, lời nói ra thì phải có trách nhiệm. Tôi chơi với cô là vì mối quan hệ hàng xóm thân thiết của chúng ta. Chuyện này có liên quan gì tới anh cô chứ. Nói cứ như anh cô giống người được hoan nghênh lắm vậy. Cô tố cáo thì sao, tôi sợ cô chắc. Anh ta là anh cô chứ không phải anh tôi. Sao tôi phải sợ anh ta."
Khâu Nguyệt kinh ngạc nghe Lâm Ngọc Trúc nói những lời này, chỉ tay vào Lâm Ngọc Trúc nói: "Cô với anh tôi, cô với anh tôi. . ."
"Ôi, ôi, ôi? Đừng có đoán mò, tôi với anh cô. Chẳng, có, gì, hết." Mấy ngón tay trắng nõn của Lâm Ngọc Trúc lắc lắc.
Nhìn gương mặt ngơ ngác của thím Khâu.
Đúng lúc này cửa nhà thím Khâu cũng bị mở ra.
Lâm Ngọc Trúc và hai mẹ con nhà họ Khâu đồng thời nhìn sang.
Chỉ thấy một chàng trai đen gầy, nhìn rất thư sinh đang tiến vào.
Khung cảnh lại lâm vào lúng túng.
Đúng là khéo thật, người tới chính là Khâu Minh.
Khâu Nguyệt thấy Khâu Minh trở về, kích động gọi một tiếng "Anh." Lập tức lao qua đó.
Con trai quay về thì mẹ ruột là người kích động nhất, hai mắt thím Khâu đỏ lên, đứng im nhìn con trai nhà mình.
Đau lòng chết đi được
Một đứa bé trắng trẻo mập mạp, lúc quay về năm này lại gầy lại đen hơn năm trước.
Cách ăn mặc nhìn giống như đám trẻ nghèo ở nông thôn.
Chuyện này như một con dao cắm thẳng vào ngực bà ta.
Lâm Ngọc Trúc vừa nghe Khâu Nguyệt gọi người đàn ông đang tiến vào là anh, biểu cảm liền có chút vi diệu.
Có chút chột dạ.
Túm chặt cái nón đang đội trên đầu, chuẩn bị chuồn.
Chợt nghe giọng nói trong veo của Khâu Minh vang lên: "Tiểu Trúc." Trong giọng nói còn hơi run rẩy.
Gọi tới nỗi lòng Lâm Ngọc Trúc cũng run lên.
Liếc nhìn Khâu Minh, chỉ thấy ánh mắt của đối phương lấp lánh, nhìn cô chằm chằm.
Tình ý trong mắt cũng nhanh chóng tràn ra.
Lâm Ngọc Trúc lộ ra biểu cảm người cười nhưng trong lòng không cười, "Anh Khâu Minh đã về rồi đấy à, ba mẹ con các anh cứ nói chuyện cho thoải mái, em về dọn phòng đây."
Lâm Ngọc Trúc kế tục đỡ cái nón của mình, chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế.
Không ngờ Khâu Minh lại nói với cô: "Cần anh giúp không?"
Thím Khâu thấy cảnh tượng này, đầu váng mắt hoa, vô cùng mơ hồ.
Thế này mà còn không hiểu chuyện gì xảy ra, mấy chục năm này bà ta sống uổng phí rồi.
Lúc đầu nghe những chuyện mà con gái nhỏ nói, bà ta còn cho rằng Lâm Ngọc Trúc quấn lấy con trai mình.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là con trai nhà mình bám lấy người ta.
Ngẫm lại đời này của bà ta. . .
Thím Khâu càng tức giận.
Lâm Ngọc Trúc cũng không cho thím Khâu có cơ hội phát giận, lắc đầu liên tục nói: "Không cần, không cần, hôm nay em trai em cũng rất được việc. Gia đình anh cứ sum họp đi, em không góp vui nữa."
Nói xong, lưu loát nhảy xuống ghế, chạy.
Khâu Minh nhìn cô gái mà lòng mình vẫn luôn nhớ thương chạy đi, trong lòng không cam tâm, bước chân cũng không khỏi chạy lên vài bước.
Thím Khâu tức giận quát: "Người ta đã về rồi, con còn đứng ngóng ở đấy làm gì. Vào nhà."
Khâu Minh nhìn gương mặt phẫn nộ của mẹ mình, ngoan ngoãn đi vào nhà.
Lúc Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương đang sơn tường, hai người vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ của thím Khâu.
Cái gì mà thích ai lại không thích, sao cứ phải thích con nhóc sát vách kia.
Không muốn bà ta sống lâu thêm mấy năm sao.