Chương 593 - Mặt bà bị làm sao đấy? 1
Ba mẹ con hùng dũng oai vệ quay về nhà.
Không nghĩ tới tốc độ lật mặt của mẹ Lâm còn nhanh hơn lật sách, quay đầu đã nói với Lâm Ngọc Trúc: "Đứng lại đã."
Lâm Ngọc Trúc hoảng sợ giật mình, đi tới bên góc tường không nói lời nào.
Mẹ Lâm tức giận tìm cái ghế ngồi xuống, rót cho mình một ly nước, một hơi uống cạn ly nước.
Sau đó không vui nói: "Con cũng thấy đấy, mẹ của Khâu Minh là người như thế nào. Là một kẻ điên, con thật sự gả qua đó thì sao có thể sống tốt được chứ."
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì xách cái ghế qua rồi ngồi xuống, rất tán đồng gật đầu : "Mẹ ơi, con biết rồi. Con đã cắt đứt liên lạc từ lâu. Yên tâm, bọn họ cho kiệu tám người khiêng tới con cũng không gả."
Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng, vỗ đùi Lâm Ngọc Trúc một cái, nói: "Nói linh tinh cái gì đấy, đừng có mà lung tung."
Mấy câu như kiệu tám người khiêng này có thể nói ra tùy tiện sao.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, lấy lòng nói: "Mẹ, mẹ thật dũng mãnh, dưới sự áp chế của mẹ, thím Khâu chẳng chiếm được chỗ tốt nào."
Mẹ Lâm lập tức kiêu ngạo.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nịnh bợ nói: "Ai u, mẹ của con chịu khổ rồi, mặt mẹ có đau hay không, nào, để con gái yêu của mẹ thổi cho."
Nói xong bèn thổi vào vết thương trên mặt của mẹ Lâm.
Mẹ Lâm thấy dáng vẻ nịnh bợ này của Lâm Ngọc Trúc thì tức tới bật cười.
Lâm Lập Dương chết lặng nhìn chị ba nhà mình.
Cái này là lừa đảo trót lọt đó hả?
Lâm Ngọc Trúc cợt nhả nói: "Mẹ, có phải là con tốt với mẹ lắm không, con thấy con nhóc Khâu Nguyệt kia muốn tới đánh mẹ. Nếu không phải con nhanh nhẹn, không chừng kế hoạch của cô ta thành công rồi."
Mẹ Lâm...
"Con gái như con đừng có kích động như vậy, cẩn thận truyền ra tiếng cay nghiệt, không ai thèm đâu."
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, "Sao có thể chứ, mẹ…hahaha, mẹ nói đúng."
Thấy vẻ mặt lúng túng của Lâm Ngọc Trúc, mẹ Lâm có chút nghi ngờ, nghi thần nghi quỷ hỏi: "Con có người yêu rồi à?"
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc đảo loạn, cười hì hì nói sang chuyện khác, "Ai cơ? Mẹ, những lời thím Khâu nói hôm nay hình như là có hàm ý khác."
Mẹ Lâm vừa nghe lời này, quay đầu đi, sau đó thở dài một tiếng, nói: "Đều là những chuyện từ rất lâu rồi, cũng chỉ có bà ta cắn mãi không chịu buông."
Lâm Lập Dương cũng bê ghế tới ngồi, nghe mẹ Lâm vừa nhớ lại vừa kể.
Nói năm đó, lúc thím Khâu và mẹ Lâm còn trẻ, hai người là cặp chị em thân thiết nổi tiếng một vùng.
Tuy hai người không phải chị em ruột, nhưng mối quan hệ lại thân thiết như chị em ruột.
Chuyện này đã rất xưa rồi, trong khu phố có cha Lâm là tốt nhất.
Có năng lực thành thật, tính cách còn rất thật thà.
Cũng vì vậy thím Khâu bèn thích ông ấy.
Ngoài sáng trong tối tiếp cận cha Lâm, có lúc còn tình cờ gặp.
Nhưng cha Lâm lại là một tên đầu gỗ không được thông minh lắm, dưới sự điên cuồng theo đuổi của thím Khâu nhưng ông ấy lại chẳng cảm nhận được tình ý của đối phương.
Lúc đó ông bà nội nhà họ Lâm cũng đang tìm người yêu cho cha Lâm, không khéo coi trọng mẹ Lâm.
Vì vậy tìm bà mối tới cửa làm mai.
Lúc tới làm mai, cha Lâm đã thích mẹ Lâm từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó mẹ Lâm da trắng, xinh đẹp lại nhanh nhẹn, lúc đôi mắt to cười lên, ngọt ngào khiến tim người ta ngứa ngáy.
Cha Lâm thoáng cái đã nhìn tới ngây dại.