Chương 597 - Con đã chia tay với Tôn Mộc Sinh rồi 1
Cha Lâm và mẹ Lâm ít nhiều gì cũng nhìn ra được.
Anh cả Lâm bèn nhỏ giọng quát vợ mình, cảm thấy rất khó xử.
Chị hai Lâm mím môi, nhìn dáng vẻ dè dặt của anh mình, cô ấy cảm thấy hơi tức giận, đi lên trước tìm chị dâu cả lý luận.
Bị chị cả Lâm kéo lại.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ cả nửa ngày mới phản phản ứng lại, chị dâu cả đang tức chuyện gì vậy.
Thế là vừa cười vừa nói: "Chị cả này, em mới về chưa được mấy hôm, còn không biết sính lễ của nhà họ Vương có những gì đấy."
"Có hai cái tủ, mua thêm một chiếc xe đạp và một chiếc máy khâu.
Tiền sính lễ cũng là con số may mắn, bọn họ đưa sáu mươi sáu đồng." Nói xong lại liếc nhìn bóng lưng của chị dâu cả Lâm.
Quả nhiên vừa nói xong, bước chân của chị dâu cả Lâm cũng cứng lại.
Hai vợ chồng cũng đứng lại.
Trước đây tuy rằng nhà họ Lâm không làm lớn nhưng cũng rất náo nhiệt, mẹ Lâm chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Tiền sính lễ cũng đưa một trăm tám mươi tám.
Không tổ chức tiệc rượu, là vì không thể nào làm được nhiều thức ăn như vậy.
Nhà họ Vương có quan hệ với cung tiêu xã, ngay cả Vương Vệ Binh cũng là nhân viên của cung tiêu xã.
Có quen biết như thế, làm mấy bàn đương nhiên là chuyện nhỏ.
Hơn nữa về phương diện khác, sính lễ nhà họ Lâm cho chị dâu cả Lâm đều là đồ rất hữu dụng, mấy thứ đó ôm vào tay mà không tốt sao.
Xe đạp và máy khâu nhà họ Vương cho đó, nói mấy câu không dễ nghe, sau này chẳng phải vẫn sẽ mang tới nhà họ Vương sao.
Những những thứ của chị dâu cả Lâm đều để ở nhà mình hết.
Lúc sắp tách nhau ra, chị dâu cả Lâm bèn ngại ngùng nói với mẹ Lâm: "Mẹ, vừa rồi là do con suy nghĩ nhiều. Mẹ đừng để ý nhé."
Mẹ Lâm cười cười, không thèm để ý nói: "Đều người một nhà, không nói tới cái kia, các con chung sống hòa thuận là được."
Chị dâu cả Lâm cười cười, hai vợ chồng quay về nhà mình.
Chị hai Lâm đợi hai người đi được một quãng rồi thì hừ lạnh một tiếng.
Mẹ Lâm lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ấy.
Chị hai Lâm lập tức lúng túng không nói nữa.
Những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống cứ mơ mơ hồ hồ mà trôi qua.
Đảo mắt đã tới hai mươi ba rồi.
Phương bắc ngày hai mươi ba sẽ qua năm cũ.
Không giống một số nơi ở phía nam phải hai mươi tư mới hết năm.
Lâm Ngọc Trúc cầm đùi dê về, mẹ Lâm không biết xử lý thế nào.
Đặc biệt tới hỏi cô nên làm thế nào.
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, nói: "Sủi cảo nhân cà rốt cũng ngon lắm đấy.
Hay là cứ bỏ vào nước hầm lên, thái mỏng chấm với muối rồi ăn.
Hình như còn có thể cắt sợi rồi kho, cho chút thì là vào sẽ rất ngon đấy."
Mẹ Lâm chớp mắt một cái, hỏi: "Mẹ đã từng nghe qua thì là rồi nhưng chưa từng nhìn thấy."
Lâm Ngọc Trúc cũng nháy mắt một cái nhìn mẹ Lâm, nói: "Con cũng chưa từng nhìn thấy."
Mẹ Lâm nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc một hồi lâu mới xoay người bảo Lâm Lập Dương tới đơn vị tìm anh cả Lâm, bảo hai vợ chồng tối nay tới đây ăn một bữa sủi cảo thịt dê.
Lâm Lập Dương nuốt một ngụm nước bọt, vui mừng chạy đi.
Hai ngày nay cuối cùng mẹ Lâm cũng sắp xếp xong chăn đệm của hồi môn còn có quần áo cũ của chị cả Lâm rồi.
Nhìn căn nhà, vẫn cần phải quét dọn lần nữa.
Lâm Ngọc Trúc giang rộng cánh tay và chân giúp đỡ mẹ mình tiếp tục làm việc.
Tới lúc thu dọn phòng của mẹ Lâm xong, hai mẹ con kiểm tra lại toàn bộ, sắp xếp hết đồ đạc.
Lâm Ngọc Trúc giống như một đứa trẻ, nhìn thấy cái gì cũng tò mò.
Lúc còn trẻ dầu gì mẹ Lâm cũng là một cô gái xinh tươi mơn mởn, tất cả đồ đạc thời con gái đều giữ lại.
Son môi vào thời điểm đó có trông có vẻ rất cổ điển.
Mấy thứ như kẹp hoa cũng trông đẹp hơn hiện đại nhiều.
Lâm Ngọc Trúc nhìn mà ngạc nhiên, mẹ Lâm cũng để mặc cô chơi đùa.
Chờ tới lúc thu dọn tới những món đồ như bằng khen gì đó, mẹ Lâm còn cố ý lấy ra rồi ngắm.
Trên gương mặt tràn đầy sự xúc động và hồi tưởng.
Lâm Ngọc Trúc tiến lên trước nhìn thử, chữ trên đó đã không còn rõ nữa, đại khái là viết cho mẹ.
Lâm Ngọc Trúc nhíu nhíu mày, không giải thích được.
Liền hỏi: "Mẹ, đây là... ." Thẳng thắn mà nói, trong đầu Lâm Ngọc Trúc đang suy nghĩ tới chuyện có khả năng mình còn có một anh trai đã hy sinh rồi?
Chưa từng nghe nói tới.