Chương 598 - Con đã chia tay với Tôn Mộc Sinh rồi 2
Mẹ Lâm khẽ cười một tiếng nói: "Lúc đó khuyến khích sinh nhiều, ai sinh được nhiều đều sẽ có giấy khen thế này.”
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một hồi, cầm lấy tờ giấy khen trong tay mẹ Lâm, lại nhìn mái tóc lấm tấm bạc và nếp nhăn trên mặt mẹ Lâm.
Rất lâu không nói gì.
Lúc này cô mới ý thức được, những người ở thế hệ này như cha Lâm và mẹ Lâm đã phải trải qua kháng chiến và nội chiến.
Cách tốt nhất để bổ sung sức lao động chính là sinh nhiều.
Lâm Ngọc Trúc kéo mẹ Lâm, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ cực khổ rồi."
Mẹ Lâm lập tức cay mắt, dụi mắt rồi vỗ nhẹ Lâm Ngọc Trúc một cái, nói: "Nói tới mấy chuyện này làm gì, mau làm đi."
Làm xong hết việc nhà, mẹ Lâm lại đi tới phòng của con gái, vừa vào đã nhìn thấy những tờ giấy khen được dán ngay ngắn trên tường.
Mẹ Lâm xấu hổ, nói Lâm Ngọc Trúc không nghiêm túc gì cả.
Lâm Ngọc Trúc cợt nhả nói: "Con dán lên đó để những đứa con của mẹ nhìn cho thật kỹ, người làm mẹ như mẹ không dễ dàng gì. Chủ yếu là muốn chị hai nhìn cho thật kỹ. Đừng có một lòng một dạ muốn làm con bò già cho nhà họ Tôn. Nhà mình còn chưa làm được nữa là."
Con bò già nhà họ Tôn là chị hai Lâm đúng lúc tan làm quay về.
Gương mặt đen sì nhìn Lâm Ngọc Trúc, cắn răng nghiến lợi.
Từ lúc đứa em gái này về, cô ấy chưa từng được ngủ một giấc nào ngon cả.
Ngày nào cũng báo cáo với cô ấy một ngày mình đã làm được những việc gì.
Nói cô ngày nào cũng mơ ước được làm việc.
Không phải, phải nói là dằn vặt...
Giấy khen được dán hết lên tường, lúc chị cả Lâm trở về nhìn thấy thì trợn mắt, sau đó ôm mẹ Lâm rồi thơm một cái.
Lúc này chị hai Lâm bị coi thành không khí.
Buổi tối có thể là vì chuyện lúc trước, trong lòng thấy chột dạ nên chị dâu cả Lâm cố ý tới sớm.
Cả gia đình vui vẻ hòa thuận ăn sủi cảo.
Lâm Ngọc Trúc đặc biệt làm nhân, mẹ Lam đứng bên cạnh nhìn mà đau lòng, Lâm Ngọc Trúc còn đang nghiêm trang nói: "Sủi cảo thịt dê này phải cho thêm chút dầu."
Mẹ Lâm không biết làm nhân thịt dê còn có thể nói gì nữa chứ.
Cứ cảm thấy con gái nhỏ đang lừa mình.
Tới lúc bày sủi cảo ra đĩa, cắn một miếng, dầu liền chảy ra, quả thật rất thơm.
Ngay cả chị dâu cả Lâm cũng không nhịn được mà khen sủi cảo ngon.
Mẹ Lâm nghe vậy thì gương mặt lập tức sáng lên.
Miệng của đứa con dâu này rất kén ăn, cô ta đã nói ngon thì nhất định là ngon.
Trước khi anh cả và chị dâu cả Lâm đi về, mẹ Lâm còn cố ý đưa đùi dê cho đôi vợ chồng, nói: "Tiểu Mỹ, cái này là đưa cho cha mẹ con. Thay mẹ nói một tiếng, hai mươi lăm này nhà chúng ta sẽ nấu mâm cơm, bảo bọn họ tới đây nhé."
Chị dâu cả Lâm ngượng ngùng nhận lấy đùi dê, liên tục đáp vâng.
Chờ chị dâu cả Lâm đi rồi, chị hai Lâm vểnh môi nói: "Ăn rồi mà còn cầm về, đúng là không biết thẹn."
Mẹ Lâm tức giận sẵng giọng nói: "Anh cả chị dâu con cũng không ít lần mang đồ tới đây, con chỉ nhìn thấy họ cầm đi, sao lại không thấy họ cầm về chứ."
Trước đây viết thư cho thông gia, trong thư có viết lương thực trong nhà, gia đình chị dâu cả cũng giúp đỡ không ít.
Lâm Ngọc Trúc rất tán đồng nói: "Đúng vậy, chị hai à, ít nhiều gì chị cũng thoải mái chút đi. Sau này chị gả tới nhà họ Tôn, không hy vọng chị cầm cái gì về cho nhà mình, chỉ mong đừng ăn rồi mà còn cầm về là được."
Chị hai Lâm...
Chị cả Lâm che miệng cười.
Mẹ Lâm nghĩ tới con gái hai mà buồn.
Đâu ngờ chị hai Lâm ấp úng nói: "Ngày nào cũng nhắc tới nhà họ Tôn, sau này đứng nhắc tới họ nữa, con đã chia tay với Tôn Mộc Sinh rồi. Không còn quan hệ gì nữa rồi."
Ba mẹ con lập tức dừng hết động tác lại, trừng hai mắt nhìn về phía chị hai Lâm
Cuối cùng cũng sáng mắt ra rồi.