Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599 - Con Gái Em Giống Em 1

Chương 599 - Con gái em giống em 1
Tình yêu một khi va chạm với hiện thực thì luôn nhận lấy kết cục thảm bại.

Chị hai Lâm không thể không chấp nhận sự công kích của hiện thực, lòng dâng lên ý định rút lui.

Mà giọt nước tràn ly lại là câu nói của Tôn Mộc Sinh.

Lúc chị hai Lâm gặp Tôn Mộc Sinh có nhắc đến em trai em gái ở dưới nông thôn trở về, mang không ít đồ cho gia đình, tâm trạng của mẹ cô ấy cũng tốt hơn trước.

Chỉ vô tình nói vài câu.

Tôn Mộc Sinh lại đau thương nói: “Anh trai và chị anh còn ở dưới nông thôn chịu khổ, bọn họ nói năm nay vẫn chưa trở về được. Không có tiền mua vé xe. Không giống em trai và em gái em có tiền mua vé xe, còn mang quà cáp quay về. Bọn họ ở dưới nông thôn thật sự sống cực khổ lắm, Ngọc Lan, anh muốn gửi ít tiền cho anh chị anh. Cũng không biết, năm nay gia đình có thể sum vầy được không.”

Chị hai Lâm ngơ ngác nhìn Tôn Mộc Sinh một hồi.

Nhìn đến mức Tôn Mộc Sinh có hơi hoang mang, bèn hỏi: “Ngọc Lan, em sao thế, em không vui sao?”

Chị hai Lâm cũng xem như người có tâm tư cẩn trọng nhất trong mấy anh chị em nhà họ Lâm, cô ấy trước nay chưa bao giờ là người chí công vô tư.

Vì tình yêu mà hy sinh, với cô ấy mà nói là chuyện không thể nào.

Nhớ đến câu nói kia của Lâm Ngọc Trúc, không ở nhà mẹ chồng đã là khá lắm rồi, còn tiền viện phí của mẹ chồng nữa.

Bây giờ còn phải lo cho anh trai chị gái.

Chị hai Lâm ngây ngốc hỏi: “Lúc bình thường anh cũng gửi tiền cho anh chị sao?”

Tôn Mộc Sinh ngớ ra, gật đầu, giải thích nói: “Bọn họ về quê cũng là vì để anh ở lại thành phố làm công nhân.

Ngọc Lan, chúng ta làm người phải có lương tâm đúng không, anh trai với chị anh ở dưới quê vất vả, anh đâu thể điềm nhiên ở thành phố hưởng phúc được.

Sau này, anh chị anh, chúng ta ít nhiều cũng phải giúp đỡ họ…”

Chị hai Lâm nghe xong lời này, chỉ cảm giác trước mắt tối đen, đờ đẫn gật đầu, cười nói: “Anh nói đúng.”

Đợi sau khi trở về phòng làm việc, chị hai Lâm càng suy nghĩ lòng càng hoang mang, cô ấy đã hoàn toàn mất hết nhiệt tình với thứ cô gọi là tình yêu.

Ngay lập tức viết thư chia tay gửi cho Tôn Mộc Sinh.

Đến mặt cũng không muốn gặp.

Thứ nhất là vì cảm thấy áy náy.

Vào lúc này dường như ích kỷ cũng là sai.

Thứ hai là vì không muốn tình yêu trong lòng cô ấy lại có kết cục khó coi như vậy.

Cô ấy không mong phú quý giàu sang, chỉ mong, đừng giống các cô gái khác, trải qua một cuộc sống tầm thường.

Mẹ Lâm thấy chị hai Lâm tâm trạng không tốt, hiếm lắm không làm khó dễ cô ấy.

Lâm Ngọc Trúc và chị cả Lâm nhìn nhau, không nhiều lời.

Ấy thế mà Lâm Lập Dương cứ vui mừng hớn hở đứng đó nói: “Chị hai, cuối cùng chị cũng nghĩ thông suốt rồi.

Tên Tôn Mộc Sinh đó có gì tốt đâu, mặt mũi thì bình bình, trên mặt còn có nếp nhăn nữa chứ.

Chị nói xem chị thích anh ta ở điểm nào?

Chị hai, không phải em nói chứ con mắt nhìn người của chị thật chẳng ra làm sao.

Làm mẹ chúng ta tức giận như thế.”

Lâm Lập Dương nói rất vui rất sảng khoái, hoàn toàn không nhìn thấy tia sắc lạnh xẹt qua trong ánh mắt chị hai nhà mình.

Vì thế, tất cả buồn phiền tích tụ trong lòng gần đây của chị hai Lâm bị cậu gánh hết toàn bộ.

Nhìn em trai bị chị hai Lâm dồn vào chân tường đánh túi bụi, Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi lắc đầu.

Trở về nông thôn có thể tiếp tục viết thêm vài quyển sách rồi.

Em trai ngốc nghếch khiến người làm chị bận tâm quá đi mất.

Sau cùng vẫn là mẹ Lâm xót con trai út, cứu Lâm Lập Dương ra từ ma trảo của chị hai Lâm.

Đợi đến khi buổi tối đi ngủ, Lâm Ngọc Trúc lại ôm chặt chị hai Lâm nói: “Chị hai, đừng buồn. Tình yêu mất rồi thì vẫn còn nhiều điều tốt đẹp khác mà.”

Chị hai Lâm hừ lạnh, “Còn có gì?”

“Thịt nè, kẹo nè, tiền với phiếu nè, cái nào mà không tốt đẹp.

Thí dụ như sủi cảo nhân thịt dê hôm nay nè, có ngon không?” Lâm Ngọc Trúc dụ dỗ nói.
Bình Luận (0)
Comment