Chương 600 - Con gái em giống em 2
Nhớ đến sủi cảo nhân thịt dê tươi ngon mọng nước hôm nay, chị hai Lâm không nhịn được nuốt nước bọt, gật đầu, “Ngon.”
“Ngon là đúng rồi, chị nghĩ xem, vì Tôn Mộc Sinh mười mấy hai mươi mấy năm không được ăn sủi cảo nhân thịt, có lỗ không?
Từ bỏ anh ta, đổi lấy bao nhiêu bữa sủi cảo nhân thịt, có thích không?”
Chị hai Lâm…
Chị hai Lâm hít mũi, tại sao trong lòng cô ấy đột nhiên bừng lên niềm hưng phấn kỳ lạ?
Có chút hơi vui mừng là chuyện gì thế này.
Hôm nay hiếm lắm trong mơ chị hai Lâm không làm việc, mà liên tục ăn sủi cảo, ôi ngon làm sao, thích làm sao.
Ngày hôm sau thức dậy phát hiện chảy cả dãi lên gối.
Lâm Ngọc Trúc và chị cả Lâm…
Sắp đến ngày kết hôn của chị cả Lâm, tính tình của mẹ Lâm cũng không ổn định lại.
Lúc thì nóng nảy cộc cằn, lúc thì hiền lành nhân hậu.
Chỉ khổ hai chị em Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương ở nhà.
Đợi đến ngày hai mươi lăm, nghĩ tới cha mẹ của chị dâu nhà họ Lâm, bác trai Đặng và bác gái Đặng cũng đến.
Lâm Ngọc Trúc vì để mẹ của cô không cảm thấy tự ti, đặc biệt trang điểm cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm soi gương trước đó còn tươi cười, lát sau mắt đã rơm rớm suýt thì khóc.
Nói đến cùng thì gả con gái và lấy con dâu là hai chuyện khác nhau.
Lúc anh cả Lâm kết hôn, mẹ Lâm vui tới mức không khép nổi miệng, đến khi chị cả kết hôn thì tâm trạng hiển nhiên không giống như thế.
“Mẹ à, mẹ cứ thế để chị cả con nhìn thấy thì chị sẽ cảm thấy thế nào?
Sao mà gả cho người ta được.
Đợi đến lúc con lấy chồng mẹ đừng có như vậy nha.
Con sợ lúc mẹ khóc thì con cười mất.
Ha ha ha ha…” Lâm Ngọc Trúc nói xong thì ngẩng đầu cười lớn ha ha.
Mẹ Lâm trong nháy mắt không còn tâm trạng nữa, nhìn Lâm Ngọc Trúc như nhìn sói mắt trắng.
Chị cả Lâm ở bên cạnh dịu dàng nhìn hai mẹ con họ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Mẹ Lâm trừ nhà của chị dâu ra thì bên cậu dượng dì nhà mẹ Lâm, chú bác nhà cha Lâm đều gọi đến hết.
Việc này đối với Lâm Ngọc Trúc lại là thử thách.
Cô căn bản chưa gặp họ hàng nhà họ Lâm bao giờ.
Đợi cô cả và dượng cả nhà họ Lâm đến thì mẹ Lâm và chị cả Lâm đang bận việc trong bếp, chị hai Lâm bị khu phố tạm thời gọi đi, nói là phát phúc lợi.
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương theo cha Lâm đi tiếp khách.
Bạn nói xem, theo lý lẽ khi có khách đến nhà, tốt xấu gì cũng sẽ gọi cha Lâm là anh, em, hoặc anh rể hay em vợ đúng không.
Nhưng ấy thế mà khách đến không gọi cha Lâm, trực tiếp nhìn Lâm Ngọc Trúc nói: “Chao ôi, Ngọc Trúc về rồi đấy à, thế nào, ở nông thôn cực không con?”
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha gật đầu, nói: “Vẫn ổn ạ, vẫn ổn.” Trong lòng thì nghĩ người này là ai vậy trời.
Cười ngượng ngùng nhìn Lâm Lập Dương, đợi cậu chào hỏi.
Lâm Lập Dương trông thấy chị mình nhìn qua đây, chẳng hiểu gì cả.
Mặt đầy dấu chấm hỏi???
Chị, làm sao thế?
Lâm Ngọc Trúc…
Tiếp tục cười gượng nhìn khách, nhìn cũng giống cha Lâm đấy chứ.
Cha Lâm nhìn con gái cười gượng, nói: “Sao không chào hỏi đi.”
Lâm Ngọc Trúc càng cười lớn, liếm môi, cười đến mức chân mày cong lại, thăm dò nói: “Con chào dượng, dượng ạ?”
Cô cũng không biết là chồng của cô út hay cô cả, tóm lại chiếm năm mươi phần trăm.
Chỉ thấy dượng nhà họ Lâm không phản ứng gì, nhìn Lâm Ngọc Trúc cả nửa ngày.
Nhìn đến mức Lâm Ngọc Trúc trong lòng hoảng hốt, không phải là gọi sai rồi đấy chứ?
Vào lúc ngượng ngùng lên tới đỉnh điểm, chỉ nghe thấy cô cả nhà họ Lâm nói với cha Lâm: “Em trai, Ngọc Trúc nhà mình càng lớn càng xinh ấy nhỉ, chẳng giống em tí nào, giống mẹ nó hồi trẻ hơn. Có cái tính thì giống em, không giống mẹ nó.” Khéo ăn khéo nói phết.
Cha Lâm cười gật đầu, “Con gái em giống em.”
Lâm Lập Dương…