Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60 - Nhà Này Chắc Chắn Phải Xây 2

Chương 60 - Nhà này chắc chắn phải xây 2
Lâm Ngọc Trúc cười tít mắt nhìn qua thập phần mềm mại có thể lừa gạt: "Thím cũng vậy mà~"

Thím Vương: ...

Bà ta rất phục con nhóc này ở điểm này, lúc nói lời cay độc người khác còn cười ha hả!

Bạn đánh nhau với cô một trận, lại không được gì, người ta cười ha hả, bạn mà dây dưa tiếp thì giống như có chút ức hiếp người ta.

Thím Lý trợn mắt trắng, biết đây là không nói lại được người ta liền kéo bạn thân già của mình lại, nhỏ giọng nói: "Mau làm việc đi, cũng đâu giống người ta, từ trong thành tới có tiền mua lương thực ăn được đâu."

Ở bên kia Vương Tiểu Mai không nhẹ nhàng được như vậy, mọi người không nhìn thấy Trương Diễm Thu, vậy cũng chỉ có thể đến làm phiền cô ta.

Cứ thế cho đến trưa Vương Tiểu Mai chịu không ít chế nhạo, cái gì mà sao cô ta lại ức hiếp thanh niên trí thức Trương đến nỗi nhảy sông tự vẫn, cái gì mà thanh niên trí thức Vương đã đắc tội cô ta thế nào, cái gì mà trước đó có phải Triệu Hương Lan cũng bị cô ta ức hiếp như vậy hay không, nghe nói cô ta và thanh niên trí thức Trương cùng vừa ý một thanh niên trí thức nam rồi hả? Là ai vậy? Có người hỏi càng trực tiếp hơn, không phải thanh niên trí thức Lâm và thanh niên trí thức Lý cũng bị cô ta ức hiếp mới ra ở riêng chứ.

Phổi Vương Tiểu Mai suýt chút nữa bị chọc tức điên lên!

Cô ta ở trong thôn này trở thành y hệt như một ác bá hung ác!

Đợi sau khi tan việc, Vương Tiểu Mai căn bản là chạy nhanh về khu thanh niên trí thức.

Chân trước Lâm Ngọc Trúc mới bước vào nhà, chân sau Vương Tiểu Mai đã theo vào tới.

Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc đầy dấu chấm hỏi nhìn cô ta, giữa trưa thì tới làm gì?

"Cô xây một gian phòng như này phải bỏ ra bao nhiêu tiền?" Vương Tiểu Mai trực tiếp hỏi vào chủ đề chính.

Lâm Ngọc Trúc sững sờ, ý trong lời nói cô ta là cũng muốn xây một gian à? Không thể không kinh ngạc được, bên cạnh nhà cô vẫn còn một khối đất trống có thể xây thành một gian, cô vẫn cho rằng sẽ là Lý Hướng Bắc chiếm được đấy, bởi vì nội dung cốt truyện ban đầu cũng là về sau anh ta chuyển ra ngoài ở.

"Không đến 50."

50 tệ cũng không phải con số nhỏ lắm, số tiền này bây giờ vẫn rất đáng tiền, nghĩ đến không chừng Vương Tiểu Mai sẽ tiếc tiền, nhà này không chắc có thể xây được.

Hoàn toàn không nghĩ đến Vương Tiểu Mai là người rất quyết đoán, rõ ràng giữa trưa còn do do dự dự rời khỏi chỗ Lâm Ngọc Trúc, buổi chiều đã quả quyết qua tìm trưởng thôn.

Vương Tiểu Mai là người tài giỏi cũng chịu khó làm việc, cô ta là số ít trong những người thuộc nhóm thanh niên trí thức có thể được phân tiền trong đội, ngày thường còn tiết kiệm, cái tính nết có thể chiếm lợi tuyệt đối sẽ không tiêu tiền khiến cô ta tiết kiệm được không ít tiền để đấy cho nên trong tay cô ta quả thật rất có tiền.

Cô ta không giống Triệu Hương Lan, trong tay có ít tiền liền gửi bưu điện hết cho nhà mình, tiền đổi bằng máu và mồ hôi của cô ta dựa vào cái gì mà phải gửi bưu điện về cho người nhà đang ăn ngon mặc đẹp ở trong thành, cô ta không cần bọn họ tiếp tế là đã rất hiểu chuyện rồi.

Tuy có hơi tiếc tiền nhưng nhìn thấy Trương Diễm Thu lại lần nữa đổ bệnh nằm trên giường, chút ít do dự trong lòng Vương Tiểu Mai cũng rất nhanh không còn sót lại chút gì.

Cô ta nghi ngờ sâu sắc liệu về sau Trương Diễm Thu có thể rời giường được hay không, lại nghĩ đến chuyện vẫn còn một nhóm thanh niên trí thức mới sẽ tới.

Vương Tiểu Mai đột nhiên hiểu rõ thanh niên trí thức chỉ có thể đến liên tục không ngừng, sẽ không đi nguyên một đám.

Cô ta lại không có ý định gả cho dân quê, nghĩ tới cuộc sống yên tĩnh tốt nhất là phân ra ở một mình hoàn toàn, cho dù có nấu cơm một mình thì vẫn chung một mái nhà, cũng vẫn phải giúp đỡ được người khác, càng nghĩ càng không có lời, nhà này chắc chắn phải xây, còn phải xây nhanh.

Nhỡ đâu thanh niên trí thức nam bên kia cũng muốn xây nhà thì sao, lại nghĩ tới Hà Viễn Phương tuổi tác càng lúc càng lớn vẫn chưa cưới vợ, Vương Tiểu Mai giật mình một cái, cái sân này không thể chờ tiếp được.

Vương Tiểu Mai cảm thấy cô ta đã sống hai mươi năm nhưng chưa bao giờ tỉnh táo như ngày hôm nay.
Bình Luận (0)
Comment