Chương 61 - Hàng xóm mới, đồng bọn nhỏ 1
Nghe Vương Tiểu Mai cũng muốn xây nhà, thôn trưởng có hơi hối hận, ông ta hối hận sao ngay từ đầu không kéo dài thời gian một chút, nói không chừng thanh niên trí thức Lâm và thanh niên trí thức Lý chịu chút thôi thì cả ba cô gái đã có thể cùng xây một nhà được rồi.
Nghĩ đến số tiền ba người này tiêu để xây nhà đã có thể xây một căn nhà nghiêm chỉnh, ông ta liền thấy xót tiền.
Thế là trưởng thôn nảy ra một biện pháp, không đồng ý cho Vương Tiểu Mai xây nhà một mình mà phải tìm mấy người cùng hùn vốn để xây!
Nhưng cũng không nghĩ xem trước mắt khu thanh niên trí thức còn thừa lại được mấy người!
Trưởng thôn tính toán không sai nhưng cũng không nhìn xem Vương Tiểu Mai là ai, đó là người được gọi là thuốc nổ cầm vài phút thôi cũng có thể hoá thành quả bom nổ tung nhà ông ta rồi.
Vương Tiểu Mai một không biếu quà, hai không nịnh nọt, cứ thế mà bắt trưởng thôn đồng ý cho cô ta xây nhà.
Lâm Ngọc Trúc cũng không ngờ tới trả nhân tình mà có thể trả nhanh như vậy.
Lúc này gạch xanh đều dựa vào cô giúp đỡ Vương Tiểu Mai kéo từ công xã về, cũng may Vương Tiểu Mai lợi hại, dám nhờ trưởng thôn mượn xe bò, không phải vậy thì đã mệt chết hai người bọn họ rồi.
Như thế cũng hoàn toàn khiến Vương Tiểu Mai hiểu rõ cô ta rất không có duyên với người khác, xây cái nhà trong khu thanh niên trí thức cũng không có người giúp đỡ cô ta.
Chẳng qua Vương Tiểu Mai cũng chỉ đau lòng trong chốc lát rồi lại vén tay áo lên đi đến trước sân mấy người khác tính sổ.
Bọn họ bất nhân cũng đừng trách cô ta bất nghĩa.
Nồi niêu xoong chảo của nhà bếp, cô ta cũng muốn được phân một cái, nhất là cái nồi sắt lớn kia, lúc trước Triệu Hương Lan vốn không có tiền để mua cùng, Hà Viễn Phương góp tiền cũng chưa góp được một phần ba, Vương Dương cũng chỉ góp một ít, còn lại tất cả đều do cô ta góp mua, sao có thể để người khác hưởng lợi được.
Lại ầm ĩ một trận, dưới sự chứng kiến của trưởng thôn, sau khi Vương Tiểu Mai ở trong đội đổi cái nồi sắt lớn thành hai cái nồi sắt nhỏ, lúc này mới yên tĩnh được chút xíu.
Mặt sau còn có thùng sắt, dao làm bếp các thứ.
Đoạn thời gian đấy trưởng thôn cũng sắp già đi ở sân trước luôn rồi, Lâm Ngọc Trúc rất là khâm phục Vương Tiểu Mai, nhóm bác gái trong thôn này cùng lắm cũng chỉ đến như thế thôi!
Cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ cho đến khi xây xong cái nhà, Lâm Ngọc Trúc lại có thêm một vị hàng xóm mới.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu chậc chậc thay nam chính, làm việc không nhanh bằng người ta để người ta chiếm luôn cả địa bàn, sầu quá đi!
Dáng vẻ đắc ý của Vương Tiểu Mai hai ngày này kích thích sâu sắc Triệu Hương Lan, Trương Diễm Thu thì chỉ thở phào nhẹ nhõm một cái thật sâu, dưới cái nhìn của cô ta thì rốt cuộc phiền toái cũng đi rồi!
Người đưa thư thời đại này gọi là Khả Kính, bọn họ dãi nắng dầm mưa đạp xe đạp đi khắp mỗi thôn làng, có đường núi không có cách nào để đạp xe thì bọn họ sẽ xách xe leo qua, chính là để đưa thư được đến từng nhà, người nào chưa trải qua đương nhiên sẽ không hiểu được những gian khổ trong đó.
Người đưa thư cho thôn bọn họ là một cụ già, chắc cũng sắp về hưu, răng cửa cũng đã rụng mất một cái rồi. Ông cụ đưa thư đến đưa thư mấy lần đều không có cái nào của Lâm Ngọc Trúc, thế cho nên cô cũng nghi ngờ có phải mẹ Lâm quên cô rồi hay không.
Vào một ngày trời trong xanh, rốt cuộc Lâm Ngọc Trúc cũng nghe được tên của mình từ miệng ông cụ đưa thư.
Thư do chị cả Lâm viết, có lẽ là do cô vẫn còn chưa đủ tư cách nên không xứng được mẹ Lâm đích thân viết thư cho. Trên thư nói là đã biết địa chỉ của cô rồi, đợi nhận được thư thì phản hồi cho chị ấy một lá thư, nếu có thể trao đổi thư từ thì không sợ đến lúc đó bị mất kiện hàng gửi qua bưu điện.
Rồi lại nói mấy tình huống lẻ tẻ vụn vặt trong nhà, tổng thể thì tốt khoe xấu che, tựa như tất cả mọi người đều rất tốt, không cần cô phải lo lắng cái gì.
Mẹ Lâm đã bắt tay vào làm áo bông và quần bông cho cô, chị cả Lâm cũng lấy mấy sợi len còn thừa để đan áo len và quần len cho cô, ý là không muốn để cô mù quáng tiêu tiền mua mấy thứ này, trong nhà sẽ gửi bưu điện cho, còn nói là nếu có thể lấy thêm bông thì sẽ làm tiếp cái khăn trải giường thật dày cho cô, mẹ Lâm ở nhà nhắc không ít đến chuyện mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh.