Chương 62 - Hàng xóm mới, đồng bọn nhỏ 2
Nhìn đến đây, một dòng nước ấm tuôn trào trong lòng Lâm Ngọc Trúc.
Trên thư còn nói mẹ Lâm có để ít phiếu cho cô, để cô chú ý đừng ném phong thư đi.
Lâm Ngọc Trúc lại cầm phong thư lên nhìn, quả nhiên có mấy tấm ngân phiếu định mức, đổ ra xem còn có mấy tấm phiếu công nghiệp và hai tấm phiếu giấy vệ sinh.
Lâm Ngọc Trúc thở dài, nếu nguyên chủ vượt qua được trận sốt cao kia, lúc này e rằng đã cảm động lau nước mắt rồi nhỉ?
Chuyện cũ đã như vậy, Lâm Ngọc Trúc cũng không rầu rĩ quá mức, đợi sau mùa thu hoạch, cô cũng có thể quang minh chính đại gửi ít đồ về cho nhà họ Lâm coi như là trả nhân tình rồi.
Từ sau lúc Vương Tiểu Mai đi theo Lâm Ngọc Trúc tâm sự liền coi Lâm Ngọc Trúc thành bạn bè, cũng mặc kệ phía Lâm Ngọc Trúc nghĩ như thế nào, dù sao cô ta cũng đơn phương quyết định.
Được rồi, chắc chắn phải thừa nhận loài người là loại động vật sống theo bầy đàn, Lâm Ngọc Trúc vẫn cần một đồng bọn nhỏ, có thành tâm hay không thì chưa nói nhưng cô chỉ đơn giản là cảm thấy nhàm chán nên muốn có đứa bạn, có một người như thế sẽ không phải nhàm chán như vậy nữa nhỉ.
Hơn nữa trong hoàn cảnh trước mắt thì cô không thích hợp để đi một mình, không an toàn cho lắm.
Vương Tiểu Mai cũng nhận được thư nhà, quay lại nhà mình xem hết liền đến chỗ Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc đang nhóm lửa chuẩn bị làm cơm trưa đấy, thấy cô ta tới cảm thấy hơi vướng víu, cô định nấu cơm gạo, cô ta ở đây cô biết làm sao mà làm.
"Cô không làm cơm à?"
Vương Tiểu Mai tưởng nhầm Lâm Ngọc Trúc cho là cô ta đến ăn chực, vội vàng giải thích nói: "Cô yên tâm đi, xưa nay tôi không chiếm lợi lương thực." Cô ta cũng không ngốc, trong khu thanh niên trí thức cô ta có nhiều lương thực nhất, cô ta không chiếm lợi của người khác thì người khác cũng đừng hòng chiếm được lợi từ lương thực của cô ta.
Lâm Ngọc Trúc tức giận trợn mắt trắng.
"Tôi chỉ qua nói hai câu, trong nhà của tôi lại gửi thư đòi tiền, cô nói xem bọn họ nghĩ gì vậy chứ, một đứa kiếm lương thực từ trong ruộng như tôi thì chỗ nào giống có tiền vậy!"
Lâm Ngọc Trúc yên lặng không nói lời nào, nói có tiền cô còn không có tiền bằng em gái này đâu, đừng nhìn xây phòng, chỉ nhìn cô ta trước trước sau sau đặt mua đồ thôi chắc chắn trong túi quần còn có không ít tiền, nhà cô xem xét cũng chỉ là cái nhà với bốn bức tường, nhà Vương Tiểu Mai so ra tốt hơn của cô nhiều!
"Cô làm vẻ mặt gì vậy, tôi đúng là thật sự hết tiền mà, lần này người trong nhà gửi thư cho cô có cho ít tiền với phiếu hay không? Chúng ta có thời gian có thể cùng lên thị trấn dạo chơi, cô xem xem có muốn mua chút gì hay không?"
Lâm Ngọc Trúc: "..."
Nghĩ lại thì túi quần cô còn nhẵn hơn cả mặt đấy, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn cần phải lên thị trấn tìm thử xem, thế là đồng ý với Vương Tiểu Mai, hai người định ngày kia sẽ lên thị trấn.
Bởi vì nghe nói Lý Hướng Vãn và mấy thanh niên trí thức khác cũng định lên thị trấn, bọn họ đi cùng lúc không tốt lắm, toàn bộ thanh niên trí thức đi lên thị trấn không đi làm công, người trong thôn này không biết sẽ nói gì nữa, nhiều thêm một chuyện chẳng thà bớt đi một chuyện nên cơ bản thì mọi người sẽ chia nhau ra đi qua đi lại thị trấn.
Thoả thuận xong xuôi, Vương Tiểu Mai liền quay về nhà nấu cơm, Lâm Ngọc Trúc sờ cằm, lên thị trấn cũng phải nghĩ cách đẩy Vương Tiểu Mai ra.
Nhắc đến hệ thống, Lâm Ngọc Trúc không thể không nhắc đến nhân viên nghiên cứu phát triển trộm gà, đừng nhìn một mảnh đất thu hoạch tương đối khá, bán đi thu vào cũng rất khả quan nhưng mà thăng cấp khai hoang đồng ruộng cũng phải tốn không ít điểm cống hiến, huống chi còn cần nguồn thu từ cây công nghiệp bên nông trường để cầm cự.
Xây dựng thêm nông trường cũng phải có điểm cống hiến!
Mọi phương diện trong hệ thống đều cần điểm cống hiến, còn cầm hàng hóa thu hút cô tiêu điểm cống hiến, có thể để dành được điểm cống hiến hay không cũng phải dựa vào nghị lực cả, Lâm Ngọc Trúc quyết tâm không tiêu hoang phí, mà sử dụng không gian một cách thông minh hơn.
Tóm lại mà nói thì không gian cũng thuộc về giai đoạn bách phế đãi hưng, trước mắt thì dựa vào hệ thống cũng không giàu to được nhưng giàu nhỏ thì vẫn có thể.
*Bách phế đãi hưng: Còn nhiều việc dây dưa cần nhanh chóng tiến hành làm ngay.
Thế là cô bắt đầu suy nghĩ phải kiếm tiền như thế nào...