Chương 602 - Người không có năng lực thì lo ăn cơm đi 2
Đợi mọi người ngồi hết vào bàn ăn, cha Đặng mẹ Đặng suýt chút nữa trở thành nhân vật chính.
Cha Lâm và mẹ Lâm…
Sau cùng vẫn là các dượng chịu không được, kéo vợ mình về bớt.
Các cô các dì lúc này mới nhớ ra cha Lâm mẹ Lâm mới là nhân vật chính.
Liên tục chúc mừng, chủ đề câu chuyện lại chuyển về chị cả Lâm.
Biết được chị cả Lâm là nhân viên thu mua của cung tiêu xã, các cô các dì lại ân cần nói: “Sau này nhà chúng ta có mua gì thì phải nhờ đến hai vợ chồng nhà cháu rồi.
Đại Kiều, hai đứa lớn nhà chị đứa nào cũng giỏi giang cả.
Giỏi hơn đám con nhà tôi nhiều ấy chứ.
Cuộc sống sau này của chị chờ hưởng phúc hai đứa nó rồi nhỉ.
Ngọc Mai, cháu đừng chỉ biết quan tâm mỗi cha mẹ cháu, cũng chăm sóc các cô các dì chúng ta đây một chút, cháu nói có phải không?”
Chị cả Lâm nặn ra nụ cười, gật đầu.
Tiếp sau đó là một tràng nịnh hót chị cả Lâm.
Ba chị em Lâm Ngọc Trúc…
Người không có năng lực, lo mà ăn cơm đi.
Thịt, không ngon sao?
Ba chị em nhà họ Lâm chưa thể hiện thái độ bất mãn vì bị hắt hủi thì đã nghe mợ Lâm hừ lạnh.
Vừa đúng lúc tất cả mọi người đang yên lặng, nghe rõ tiếng “Hừ" này. Vô cùng lảnh lót.
Mợ Lâm đột nhiên đỏ mặt, thấy mọi người đều nhìn qua đây, đành dứt khoát phóng lao thì phải theo lao.
Không vui nói với cậu Lâm: “Hồi xưa lúc anh chưa nghỉ việc, mọi người tâng bốc anh ra sao.
Bây giờ nghỉ rồi, tới mặt cười người ta cũng không thèm cho.
Em bảo anh nhường việc cho cháu gái em mà anh không chịu, bây giờ thì hay rồi.
Có ai còn xem anh ra gì.”
Dì cả Lâm lập tức không vui, chỉ mợ Lâm nói: “Cho cháu gái cô ấy hả, xì, đó mới là cho người ngoài ấy.
Ban đầu nên đưa cho con gái tôi.”
Dì út Lâm cùng phe với mẹ Lâm, lập tức phản bác nói: “Đại Kiều cũng đưa tiền mà, Ngọc Mai mỗi tháng mang đồ về nhà nó, nhà mấy người có làm được không?” Nói xong thì nhìn mợ Lâm, nói: “Cháu gái chị mỗi tháng có đưa đồ cho nhà chị không?”
Mợ Lâm nghểnh cổ, bắt đầu cãi ỏm tỏi.
Họ hàng bên nhà mẹ Lâm đột nhiên bắt đầu cãi nhau.
Cãi đến mức đầu mẹ Lâm trong chớp mắt kêu ong ong, liếc mắt nhìn thì phát hiện con gái cả, con trai út, còn có con gái thứ hai nhà mình đang giúp nhau gắp đồ ăn, miệng mồm đầy dầu bóng nhẫy.
Thật không thoải mái chút nào.
Mẹ Lâm vẻ mặt phức tạp, vừa tức giận cũng vừa buồn cười.
Nhìn bên này càng cãi càng không ra gì, mẹ Lâm vỗ bàn, nói: “Hôm nay nhà tôi có chuyện vui, còn ầm ĩ nữa thì là muốn cắt đứt qua lại với nhà tôi.”
Dì và mợ Lâm đột nhiên không nói nữa.
Mợ Lâm còn mong ngóng chị cả Lâm lâu lâu gửi chút đồ cho nhà họ kia kìa.
Các dì lúc này mới ý thức được đã làm cho mẹ Lâm mất mặt.
Mấy bà cô nhà họ Lâm cúi đầu mím môi trộm cười.
Cha mẹ nhà họ Đặng trong mắt cũng ẩn chứa sâu xa.
Rõ ràng là một bàn tiệc rượu, thế nhưng mẹ Lâm lại không vui nổi.
Cả bàn, người ăn vui vẻ nhất chắc là ba chị em chị hai Lâm, Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương.
Dùng bữa xong, các cô các dì còn hỏi tượng trưng có cần ở lại giúp không.
Chăn giường bồi giá gì đó đã chuẩn bị xong hết chưa.
Mẹ Lâm…
Thật lòng muốn nói: Trước đó mấy người đi đâu hết rồi.
Đợi sau khi tiễn hết họ hàng nhà mình về.
Cha Đặng và mẹ Đặng cũng đứng dậy muốn đi.
Mẹ Lâm và cha Lâm kéo hai người ở lại uống trà rồi hẵng đi.
Cha Đặng và mẹ Đặng không tiện từ chối, lại ngồi xuống.
Mấy chị em nhà họ Lâm rất biết quan sát, nhanh chóng đi dọn bàn ăn.
Chị dâu muốn giúp nhưng chị cả Lâm chỉ dịu dàng cười, bảo chị ấy ngồi uống trà nói chuyện cùng cha mẹ.
Chị dâu Lâm cười, bèn ngồi xuống.