Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 603 - Chương 603 - Mẹ Nói Ôi Ngọc Trúc Nhà Tôi Ấy À, Bản Lĩnh Lắm Đấy 1

Chương 603 - Mẹ nói ôi Ngọc Trúc nhà tôi ấy à, bản lĩnh lắm đấy 1
Chị hai Lâm nhếch môi, Lâm Ngọc Trúc nhéo chị hai cô, chị hai Lâm lúc này mới ngoan ngoãn.

Chị em dâu bất hòa, là vấn đề khó nhằn từ ngàn năm qua.

Lâm Ngọc Trúc cũng không có cách nào khác.

Chờ dọn dẹp xong, Lâm Ngọc Trúc cũng ngồi lại vào bàn, ở bên cạnh mẹ Lâm.

Để cha Đặng mẹ Đặng nhìn thấy trò cười hôm nay, trong lòng mẹ Lâm ít nhiều cũng khổ sở, cười nói: “Để ông sui bà sui chê cười rồi.

Nhà ai cũng có việc xấu, tụ tập cùng nhau, khó tránh khỏi phải nhắc đến.

Ông bà chê cười rồi.”

Cha Đặng cười, nói: “Bà sui nghĩ nhiều rồi, nhà ai không có mấy việc này.”

Mẹ Đặng khóe miệng kéo ra một nụ cười, nói: “Cũng do họ hàng đông đúc nên náo nhiệt ấy mà.”

Mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc…

Nếu như nụ cười trên môi mẹ Đặng có hai phần chân thành thì bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Mẹ Lâm cố ý cười, có hơi ủ rũ.

Lâm Ngọc Trúc đút tay vào túi quần sờ độ dày bao lì xì.

Ừm… không sờ tới.

Nhìn vẻ mặt mẹ Lâm có hơi mệt mỏi, cha Đặng bèn vội vàng hòa hoãn bầu không khí ngượng ngùng, nói: “Nhà chúng tôi bên đó cũng không khác là bao, mọi người tụ tập cùng một chỗ, đều giống nhau cả thôi.

Nhà ai cũng có ít mâu thuẫn.

Không có gì chê cười cả.”

Mẹ Đặng hừ một tiếng, cao ngạo nói: “Đúng vậy đó, họ hàng nhà chúng tôi bên đây cũng như thế. Ngày nào cũng chạy qua tâng bốc bợ đỡ, còn không phải là vì lương thực sao?

Cũng may lão Đặng nhà tôi có bản lĩnh, viết cho tờ giấy là có lương thực ngay.

Họ hàng truyền tai nhau, ai cũng chạy đến nhờ giúp.

Người này nói lão Đặng nhà tôi thiên vị nhà đó, người kia nói nhà tôi thiên vị nhà này.

Cuối cùng làm lão Đặng nhà chúng tôi gặp ai cũng giúp.

Tôi mới nói với ông ấy, đừng có họ hàng nào cũng viết giấy.

Họ hàng bắn đại bác cũng không tới cũng viết giấy, sao mà được.

Ối dào, phải nói, lão Đặng nhà tôi ngồi được vị trí này cũng nhờ vào tài năng của chính ông ấy.

Người trong nhà còn chưa hưởng lợi lộc gì, toàn cho người ngoài hưởng cả thôi.

Bà sui nói đây là đạo lý gì đây.”

Lời này của mẹ Đặng, ít nhiều có chút trào phúng châm chọc.

Mẹ Lâm cố kỵ con trai cả, không muốn con trai ở giữa khó xử, cười gật đầu, “Đúng là rất vô lý.”

Cha Đặng bởi vì lời này của mẹ Đặng mà trên mặt cũng có chút khó xử.

Anh cả Lâm và chị dâu…

Chị hai Lâm nhìn thấy mẹ mình không có đường lui, lập tức không nhịn nữa, muốn lên tiếng nói chuyện.

Lâm Ngọc Trúc lấy trái táo nhét thẳng vào miệng chị hai Lâm.

Sau đó cười hì hì nói: “Nghe ý của bác gái Đặng đây thì bác trai Đặng viết không ít giấy cho người khác ạ?”

Câu hỏi này đâm vào tim cha Đặng, ông ta trừng mắt với mẹ Đặng, vội vàng giải thích nói: “Không có, cháu đừng nghe bác gái Đặng nói bậy.”

Lâm Ngọc Trúc cười hi hi, nói: “Bác trai, vì anh cả cháu, bọn cháu cũng không ra ngoài nói linh tinh đâu. Hai bác cứ yên tâm.

Chút nhận thức này bọn cháu vẫn có.

Chỉ là, bác trai, cháu là vãn bối, có lời hơi khó nghe, mong bác đừng để bụng.

Sau này bác gái nói chuyện thật sự nên chú ý một chút.

Lỡ như bác trai không làm việc này, bác ra ngoài nói để người rắp tâm nghe được, người ta báo cáo thì oan cho bác trai của cháu quá.

Còn chưa kể, bác trai có lòng giúp đỡ những họ hàng này không.

Cháu vẫn phải khuyên hai bác, giấy này đừng viết bừa.

Thôn chúng cháu có một nữ thanh niên tri thức tìm được một công việc ở công ty lương thực.

Trước lúc chúng cháu về đây, chủ nhiệm của cô ấy vừa bị cách chức chỉ bởi vì gặp họ hàng nào cũng viết giấy cho.

Bị người ta đố kỵ báo cáo, còn là họ hàng thân thích báo nữa.

Không chỉ mất việc mà còn bị chụp mũ đục khoét xã hội chủ nghĩa, bị bắt đi diễu hành đấy.

Sau này bác gái nói chuyện nhớ suy nghĩ cho kỹ.”
Bình Luận (0)
Comment