Chương 604 - Mẹ nói ôi Ngọc Trúc nhà tôi ấy à, bản lĩnh lắm đấy 2
Đồng tử Lâm Lập Dương quét tới quét lui, chuyện này sao cậu lại không biết?
Lâm Ngọc Trúc nói thật lòng thật dạ.
Cha Đặng nghe mà kinh hồn bạt vía.
Mẹ Đặng mắt chữ A mồm chữ O.
Chị dâu Lâm đứng ngồi không yên.
Có một số lời, trưởng bối không nói được, tiểu bối nói thì đắc tội người khác, nhưng chẳng qua chỉ là ăn mắng một hai câu là xong chuyện.
Trong lời mẹ Đặng có ẩn ý, nhà họ Lâm bên này cũng không thể cắn răng chịu đựng.
Mẹ Lâm ai ôi một tiếng, cũng hoảng sợ nói: “Tờ giấy này cũng không viết bừa được.
Tôi nói ấy mà, làm quan cũng phải liêm chính.
Ông sui, họ hàng nhà tôi bên này cũng chỉ nói thế thôi, sau này nếu có tìm tới nhà thật, ông bà cứ từ chối thẳng đi ạ.
Không được thì đến tìm tôi, chúng ta đừng làm những chuyện ngốc nghếch như thế.
Lương thực trong sổ lương thực, tiết kiệm cũng đủ ăn rồi.
Chưa nghe có ai vì không ăn được thêm hai muỗng cơm mà chết đói cả.
Lập Tùng, sau này hai vợ chồng con cũng đừng mang đồ về nhà nữa.
Nhà chúng ta bây giờ ít người, chỉ có ba người là mẹ, cha con và chị hai thôi.
Không thiếu lương thực.”
Lâm Lập Tùng lập tức gật đầu.
Còn chưa nghe ra ý tứ trong lời mẹ Lâm.
Nhưng cha Đặng mẹ Đặng lại nghe ra được.
Thái độ của mẹ Lâm cũng rất rõ ràng, nhà họ Đặng có bản lĩnh cỡ nào, nhà họ Lâm bọn họ cũng không cầu xin.
Hai nhà qua lại cũng đừng tự nghĩ ai cao ai thấp.
Cha Đặng lúc này có hơi khó chịu rồi.
Một là vì sợ, hai là vì ông ta không có đường lui.
Lâm Ngọc Trúc cầm hai trái táo đưa cho cha Đặng mẹ Đặng nói: “Bác trai bác gái, hai người cũng đừng để tâm lời của cháu.
Ở đâu ra chuyện trùng hợp như thế.
Nào, ăn táo đi ạ.
Táo này cháu với em trai cháu xếp hàng mấy ngày mới mua được đấy.”
Cha Đặng cười nhận lấy, vẻ mặt mẹ Đặng có hơi khó xử, bồn chồn nhận táo.
Sau đó lời nói của hai bên đều rất khách sáo.
Thấy bầu không khí đã hòa hoãn trở lại, cha Đặng bèn vội vàng đứng dậy muốn về.
Cha Lâm mẹ Lâm ôn tồn tiễn hai người ra khỏi sân.
Chị hai Lâm không tiễn khách mà trực tiếp về phòng.
Đợi tiễn khách xong, mẹ Lâm lấy ngón tay chỉ vào trán Lâm Ngọc Trúc, quở mắng: “Bày đặt lanh chanh.”
“Ôi nào, không phải lúc con mới về mẹ gọi con là cục cưng đó sao.
Bây giờ thì chê đứa con gái làm nông này không có bản lĩnh, mới nói mấy câu đã bảo lanh chanh rồi.” Lâm Ngọc Trúc dẫu môi nói.
Chị cả Lâm che miệng cười.
Chọc cho mẹ Lâm dở khóc dở cười, nói: “Con bé này, mẹ chê con khi nào?”
Lâm Ngọc Trúc cười hi hi, ôm mẹ Lâm cười nói: “Bà à, bà đừng buồn, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Mẹ cứ đợi đó, ba mươi năm sau, con nhất định cho mẹ nở mặt nở mày.
Đến lúc đó tất cả bọn họ sẽ đến tâng bốc mẹ, mẹ cũng học bác gái Đặng cao giọng nói chuyện.
Mẹ nói ôi Ngọc Trúc nhà tôi ấy à, bản lĩnh lắm đấy…
Mấy người muốn tìm nó giúp thì phải nói ngọt với tôi, tôi thấy vui thì chuyện chúng ta dễ bàn.
Không vui thì cút hết cho tôi.”
Mẹ Lâm nghe Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng không đứng đắn, càng thêm dở khóc dở cười, thật sự chịu hết nổi đứa con gái tính tình quái gở này nữa, đánh một cái sau lưng cô.
Lâm Ngọc Trúc tủi thân.
Tâm trạng của mẹ Lâm lại tốt hơn rất nhiều, cứ hơn thua với người khác có thể tức chết.
Con trai con gái bà hiếu thuận, cả nhà vui vẻ, bà đã rất hài lòng rồi.
Bà chưa bao giờ hy vọng con trai con gái có tiền đồ lớn gì, chỉ hy vọng bọn chúng kết hôn không bị người ta ức hiếp.
Không chịu tủi nhục.
Cả nhà mạnh khỏe, bình an sống hết một đời là được.