Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 607 - Chương 607 - Bé Ba, Con Biết Viết Thư Pháp Khi Nào Vậy? 1

Chương 607 - Bé ba, con biết viết thư pháp khi nào vậy? 1
Bởi vì trong nhà bàn hôn sự, có nhiều đồ trước tết đều chưa chuẩn bị được.

Thừa dịp trước khi chị cả Lâm về lại mặt, cả nhà hấp một chút màn thầu, gói chút sủi cảo để đông lạnh.

Thịt ban đầu dùng để mời rượu, còn phải chừa để ăn tết với thịt để sau tết chị cả Lâm về nhà mẹ đẻ ăn nữa, chỗ thịt nhà họ Lâm mua gần đây với Lâm Ngọc Trúc mang về đã không đủ dùng rồi.

Cho nên thịt trong nhân của sủi cảo này ít đến đáng thương.

Khỏi phải nói nhìn không thấy thịt đâu, chí ít có thể nếm ra mùi vị thịt.

Mẹ Lâm không khỏi nhắc vài câu.

Lâm Ngọc Trúc nghe vào trong tai, nội tâm bày tỏ rất bất đắc dĩ.

Cô cũng không có cách.

Cô có thể lấy từ trong không gian ra không ít thịt, nhưng lấy từ đâu về phải nói như thế nào.

Nói ra thì là, mẹ Lâm đều tỏ ra nghi ngờ mà nhìn cô, lời trong lời ngoài đều thăm dò.

Sợ cô đầu cơ trục lợi.

Đâu đâu cũng tóm lấy lỗ hổng, muốn phê bình dạy dỗ một phen.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ ngợi, vẫn nên thành thật thôi.

Không khỏi nghĩ đến Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai vào lúc này, cũng không biết hai cô nàng này có chừa thịt lại cho cô, đợi cô trở về rồi ăn hay không.

Đừng có cô vừa về, hai người này đều mập lên một vòng đấy.

Thế thì có chuyện cười rồi.

Mẹ Lâm phiền muộn xong thịt lại đến muộn phiền câu đối.

Nhà họ Khâu ở bên cạnh đang náo nhiệt.

Đừng thấy chú Khâu suốt ngày kêu to gọi nhỏ với thím Khâu, tính khí của người ta không tốt, nhưng lại rất có tài.

Cũng là người có đôi tay có thể viết chữ đẹp.

Khâu Minh giống cha, viết thư pháp cũng rất không tồi.

Láng giềng phụ cận vừa đến tết đều mang giấy đỏ đến chỗ bọn họ, nhờ viết hộ câu đối xuân.

Từ sau lần đánh nhau trước đó, hai nhà liền không nói với nhau câu nào nữa.

Thím Khâu là người thích đứng bờ tường đến vậy, đều không đứng nữa.

Cộng lại, chính là đợi đến ngày hôm nay chứ sao.

Đã hai mươi chín rồi, ngày mai chính là ba mươi.

Chuyện câu đối xuân hiển nhiên không thể kéo dài thêm nữa.

Mẹ Lâm tay cầm giấy đỏ ra ra vào vào mấy lần, vẫn không có dũng khí ra khỏi cổng.

Đứng ở trong sân ngóng ra nhà bên, nghe nhà bên cạnh truyền tới tiếng huyên náo, ít nhiều có chút hối hận.

Ban đầu không nên kích động, nếu kích động cũng phải để sau tết hẵng kích động đúng không.

Hiện giờ muốn bà bày ra một khuôn mặt già nhận sai, đó thật sự khó chịu.

Mẹ Lâm đứng ở trong sân do dự không dám bước lên.

Lâm Ngọc Trúc và chị hai Lâm đang ở trong bếp chà nồi rửa bát, căn bản không biết được nỗi phiền muộn trong lòng mẹ mình.

Thím Khâu nhà bên đúng lúc ra ngoài hóng hớt, nhẫm lên cái ghế nhỏ, bò lên bờ tường.

Vừa hay nhìn thấy mẹ Lâm cầm lấy giấy đỏ, vẻ mặt do dự không dám tiến lên.

Trong đầu thím Khâu lập tức liền nghĩ ra một màn kịch lớn, đắc ý nói: “Ái chà, đang đứng ở trong sân nghĩ cái gì thế?

Câu đối xuân năm nay nhà bà nhờ ai viết cho vậy, mau mở ra cho tôi xem xem.

Xem có viết đẹp bằng lão chồng nhà tôi không.

Khỏi nói viết so với lão chồng nhà tôi như thế nào, viết đẹp hơn đứa con trai của tôi cũng được.

Dán ra ngoài, không mất mặt.

Còn nữa mấy đứa con nhà bà mấy phương diện khác đều rất tốt, chỉ là phương diện văn hóa kém chút xíu.

Tôi nhớ Lập Dương nhà bà có phải suýt chút nữa là không tốt nghiệp cấp hai hay không?

Ha ha...nhìn tôi kìa nói chuyện càng ngày càng đi xa rồi.

Bà mau mở câu đối xuân ra cho tôi xem đi.”

Thím Khâu nói xong, đắc ý trong mắt đều sắp tràn ra ngoài luôn rồi.

Một biểu cảm giống như chờ xem kịch vui, chờ xem mẹ Lâm xấu mặt.

Trào phúng khiến mẹ Lâm xém chút nữa lại muốn cào bà ta một trận.

Câu nói mềm mỏng, bây giờ cả một câu cũng không nói nên lời.

Bèn phồng má giả làm người mập nói: “Nhà tôi năm nay ai cũng không cần nhờ.

Chê cười rồi, không phải chỉ là thư pháp thôi sao.

Làm một cây bút lông ai mà chẳng biết viết, ra vẻ thần khí cái gì.” Dứt lời, trừng mắt nhìn thím Khâu một cái rồi nhanh chóng bước tới trước của nhà mình.
Bình Luận (0)
Comment