Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608 - Bé Ba, Con Biết Viết Thư Pháp Khi Nào Vậy? 2

Chương 608 - Bé ba, con biết viết thư pháp khi nào vậy? 2
Thím Khâu cũng có chút đắc ý, kiễng chân lên, vươn cổ, ở đó giương giọng nói: “Vừa nhìn là biết không có văn hóa, thư pháp là ai cũng có thể viết được hay sao?

Bà đây chính là ghen tị, nếu như không có ai viết hộ, cứ đến nhà tôi đi.

Chỉ cần ba mẹ con nhà bà qua đây xin lỗi tôi, chuyện này liền dễ thôi.”

Mẹ Lâm nghe vậy tức đến nỗi suýt thì bùng nổ ngay tại chỗ, tung cửa đi vào nhà.

Thím Khâu nghểnh cổ, đắc ý xuống bờ tường, tức giận tích tụ nhiều ngày nháy mắt thành hư không.

Chú Khâu ở trong nhà nhìn ra thím Khâu ở bên ngoài cửa sổ với ánh mắt không tốt là bao.

Khâu Minh nhìn bộ dáng của cha anh ta, lại cúi đầu tiếp tục viết câu đối xuân.

Tâm trạng có chút hạ xuống.

Mẹ Lâm bên này tung cửa đi vào, dọa mấy người giật nảy mình.

Cha Lâm vừa muốn đứng dậy đi về phòng chợp mắt một chút, nhìn thấy sắc mặt này của mẹ Lâm, động tác trên người cũng chậm lại mấy phần, cẩn thận dè dặt hỏi: “Sao vậy? Lại cãi nhau với nhà bên hả?”

Tầm mắt của mẹ Lâm di chuyển đến khuôn mặt đỏ bừng sau khi say rượu của cha Lâm, nghĩ tới cha Lâm chính là đầu sỏ gây tội của toàn sự việc, tức giận nói: “Còn không phải tất cả đều tại ông.

Tôi chính là không hiểu nổi, thím Khâu ngần ấy năm sao cứ bám lấy nhà chúng ta không buông.

Hôm nay ông nói rõ ràng cho tôi, ban đầu ông với bà ta có phải có gì đó hay không?”

Đối mặt với chất vấn, cha Lâm tỉnh táo lại hơn nửa, cả người đều bị dọa cho giật nảy lên, liên tục giải thích nói: “Bà đây là nói cái gì vậy.

Tôi với bà ta ban đầu ngay cả quen biết cũng không quen.

Lấy đâu ra có gì đó.

Tôi xem mắt với bà đều là lần đầu tiên.”

Nói đến cuối, cha Lâm còn khá tủi thân.

Mẹ Lâm trừng mắt, không vui nói: “Sao vậy? Ông còn khá khó chịu cơ à?

Còn muốn xem mắt nhiều thêm mấy lần nữa hả?

Bây giờ chán ghét tôi rồi?”

Cha Lâm nghe lời này xong sao cảm thấy chuyện càng náo càng lớn hơn.

Bèn xì xì xào xào giải thích nói: “Suy nghĩ này của bà chính là xằng bậy.

Câu nói nào của tôi có ý này.”

“Không nói, tôi thấy viết trên mặt ông, chính là có ý này.”

Lâm Ngọc Trúc và chị hai Lâm chà nồi rửa bát, đôi mắt xoay tròn ở đó nghe bát quái.

ở trước mặt các con, cha Lâm bị mẹ Lâm khiến cho xuống đài không được, cứ vậy cũng quen luôn rồi.

Chơi xấu nói: “Lâu lâu cãi nhau với nhà bên lâu lâu lại nói tôi.

Chuyện này đã giải thích bao nhiêu năm rồi, bà còn muốn tôi nói như thế nào nữa?

Lần này lại vì chuyện gì mà cãi nhau.

Nếu như bà thật sự nghi ngờ, không được thì chúng ta tới nhà Lão Khâu.

Mặt đối mặt hỏi luôn, hỏi xem tôi với bà ta rốt cuộc có gì đó không.

Miễn việc bà đổ oan cho tôi.”

Lâm Ngọc Trúc mím môi lén cười, đúng là làm khó người, từ xưa tới nay, đây chính là lần cô nghe thấy cha Lâm nói nhiều nhất.

Mẹ Lâm nghe cha Lâm nói vậy, mới nhớ tới chuyện câu đối xuân, nhìn giấy đỏ trong tay, tức giận ném giấy đỏ lên trên bàn, nói: “Không phải vì trong nhà có hai người biết viết chữ hay sao.

Nhìn bà ta vênh váo kìa.

Tôi vẫn là không nhờ nhà của bà ta nữa.

Lão Lâm, năm nay ông viết đi.”

Cha Lâm miệng run rẩy, nét chữ như gián bò của đó của ông.....

Muốn viết như thế nào.

Lâm Lập Dương đi đổ rác về xách theo thùng rác vào nhà, ở trong sân liền nghe thấy nửa câu sau của mẹ Lâm.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cha mình, bèn nói: “Mẹ, chữ của cha con mà viết ra, chẳng phải càng khiến cho thím Khâu chê cười hay sao.”

Cha Lâm, mẹ Lâm....

Ánh mắt mẹ Lâm sắc bén nhìn Lâm Lập Dương, nghĩ tới thành tích thi của cậu.

Ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Lâm Lập Dương lập tức lanh lợi nói: “Chị ba con biết viết thư pháp, ở nông thôn, trường học tìm chị ấy viết chữ đó.

Cả thôn đều khen chị ba con viết chữ đẹp.”

Mẹ Lâm???

Nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt nghi ngờ, hỏi: “Bé ba, con biết viết thư pháp khi nào vậy?

Sao mẹ không biết gì.”
Bình Luận (0)
Comment