Chương 609 - Nhà con bé này, trước tết cũng mang hơn mười cân thịt lợn về 1
Vào lúc Lâm Lập Dương vào nhà mở miệng nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc liền dự liệu được chuyện cô biết viết thư pháp không giấu được nữa.
Thế là khi mẹ Lâm tra hỏi.
Cô buông bát trong tay xuống, nũng nịu e thẹn lắc lư thân mình, nói: “Mọi người cũng biết đấy, anh Khâu Minh nhà bên cạnh không phải biết viết thư pháp sao.
Hồi đó, nghĩ dù sao cũng phải có một sở thích chung.
Người ta nhìn thấy rồi cũng có thể nói trai tài gái sắc gì gì đó.
Liền lén lút học.
Sợ mẹ phát hiện… vẫn luôn không dám nói.
Còn nữa, câu đối xuân này nếu như viết hỏng, mẹ chắc chắn mắng con.” Lâm Ngọc Trúc ngượng ngùng lắc lắc thân mình.
Khiến cho cả nhà nhìn đều nổi lên một tầng da gà.
Mẹ Lâm dời ánh mắt đi, vẻ mặt sốt ruột.
Thời này giấy đỏ không cần phiếu, một tờ lớn cũng cần hai, ba hào.
Lời này của Lâm Ngọc Trúc có lý không gì bằng.
Mẹ Lâm thật sự sợ cô làm hỏng giấy.
Nhưng nghĩ tới gương mặt của nhà bên, trong lòng kiên quyết, nói: “Câu đối xuân năm nay, con viết đi.
Yên tâm mà viết, mẹ không nói con.”
Lâm Ngọc Trúc vô cùng thức thời gật đầu, sau đó đôi mắt to long lanh nước, nói: “Mẹ, đưa tiền đây, con đi mua mực và bút lông.”
Mẹ Lâm trầm mặc một hồi lâu, hỏi: “Trước đây khi con lén học, dùng cái gì.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức ngượng ngùng nói: “Ban đầu không dám để ở nhà.
Đều mang xuống nông thôn rồi.”
Mẹ Lâm....
Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ móc tiền ra.
Lâm Ngọc Trúc cầm tiền vui vẻ ra khỏi nhà.
Đi đến sân liền nghe thấy nhà bên cạnh hình như đang lầm bầm gì đó.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ trước nghĩ sau một hồi, quang minh chính đại đứng lên trên ghế, lộ ra cái đầu nhỏ nghe lén.
Chỉ thấy thím Khâu và thím Triệu hàng xóm đang nói chuyện.
Hai người nói rất nghiêm túc, căn bản không phát hiện nhà bên cạnh có một cái đầu, hai mắt có thần sáng ngời đang nhìn mấy bà.
Trên cánh tay thím Triệu treo câu đối xuân đã viết xong, đứng ở đó nhỏ giọng nói: “Lúc nãy trong phòng nhiều người, tôi không tiện nói cho bà.
Chiều hôm nay cung tiêu xã bên đó tới một mẻ thịt heo không cần phiếu.
Sợ mọi người tranh giành, chỉ có một số ít người biết thôi.
Chút nữa bà mau chóng qua đó xếp hàng.
Nhưng đừng nói cho người khác.
Năm nào cũng phiền nhà bà viết câu đối xuân cho, thật là ngại quá.”
Thím Khâu nghe xong lập tức kinh ngạc và vui mừng nói: “Chuyện này là thật sao?
Vậy tôi phải nhanh chóng đi.
Hàng xóm láng giềng, giúp viết mấy chữ mà thôi, có gì mà ngại.
Thím đừng khách sáo, nếu như xếp hàng mua được thịt heo, chúng tôi còn phải cảm ơn bà ấy chứ.
Vậy bà mau về nhà cất câu đối xuân, chúng ta cùng nhau đi xếp hàng.”
Thím Triệu cười hì hì nói: “Được.”
Vừa dứt lời, hai bà già chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng đóng cổng sân.
Thím Khâu trong nháy mắt liền hiểu được là chuyện gì, vỗ đùi nói: “Hỏng rồi, không chừng là nhà bên nghe thấy rồi.” Nói xong vô cùng lo lắng chạy ra khỏi sân.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ của Lâm Ngọc Trúc, căm tức nhiều ngày mới tiêu tán của thím Khâu.
Nó, lại trở về rồi.
Cũng không rảnh mà hàn huyên nữa, lập tức nói với thím Triệu: “Tôi chạy nhanh qua đó xếp hàng trước đây.”
Thím Triệu cũng vội vàng gật đầu, nói: “Được, tôi về nhà cất câu đối xuân, liền qua đó.”
Thím Khâu gật gật đầu, đôi chân ngắn nhỏ đi lại không ngừng cũng chạy ra ngoài.
Nhưng đôi chân cơ bắp già nua đâu thắng nổi Lâm Ngọc Trúc.
Trên đường, ngay cả bóng lưng của Lâm Ngọc Trúc cũng không nhìn thấy.
Đến khi thím Khâu thở phì phò đến cổng chuyên bán thịt heo của cung tiêu xã, thì đã xếp một hàng dài ngoằng rồi.
Vốn dĩ trước tết, người đến cung tiêu xã đã nhiều, vừa nhìn thấy có người xếp hàng, mọi người cũng xếp hàng theo như ong vỡ tổ.