Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 610 - Chương 610 - Nhà Con Bé Này, Trước Tết Cũng Mang Hơn Mười Cân Thịt Lợn Về 2

Chương 610 - Nhà con bé này, trước tết cũng mang hơn mười cân thịt lợn về 2
Mùa đông ngày ngắn, lúc này sắc trời đã có dấu hiện dần tối rồi.

Còn chưa mua được thịt lợn không cần phiếu.

Mọi người đứng ở giữa đường trong trời đông lạnh giá, lạnh đến dậm chân.

Thím Khâu đến muộn hơn Lâm Ngọc Trúc một lúc, giữa hai người có cách bốn người.

Lâm Ngọc Trúc xoa xoa tay quay đầu nhìn một cái, vờ ra vẻ kinh ngạc nói: “Ái chà, thím Khâu, trùng hợp ghê, thím cũng tới đây xếp hàng mua thịt ạ?”

Thím Khâu chưa từng gặp qua con bé nào mặt dày như vậy bao giờ.

Tức giận trừng Lâm Ngọc Trúc một cái, còn ở đó giả vờ.

Cùng lúc tức giận lại nghĩ ngợi, muốn chen lên đứng cùng Lâm Ngọc Trúc.

Bốn bác gái ngăn cách giữa hai người thấy lúc hai người nói chuyện làm quen với nhau liền đề phòng.

Thấy thím Khâu có ý định chen hàng, lập tức nói: “Muốn chen hàng không được đâu nha.

Đều giống như bà thì chúng tôi xếp ở phía sau còn mua hay không.”

Thái độ của bác gái nói chuyện khá hung dữ, thím Khâu muốn nói gì đó, trực tiếp bị Lâm Ngọc Trúc chặn lại, cười hì hì đồng tình nói: “Bác gái, lời bác nói có lý.

Nếu như đều chen hàng, chẳng phải chúng ta đều xếp hàng công cốc hay sao.

Bác gái yên tâm, chút giác ngộ này cháu vẫn còn có.”

Bác gái nghe lời này của Lâm Ngọc Trúc, lập tức hòa hoãn lại vẻ mặt, còn khen ngợi nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu chính là hiểu chuyện.”

Lời mỉa mai này khiến thím Khâu suýt thì nhảy dựng.

Nếu như không phải cảm thấy đánh không thắng đối phương, nói không chừng bà ta không thể nhịn.

Thím Khâu đứng ngay tại chỗ tức giận không thôi, nhìn Lâm Ngọc Trúc càng không thuận mắt, âm dương quái khí ở đó nói: “Một cô gái khá lớn rồi, không việc gì ngày ngày ở bờ tường nghe lén.

Thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.”

Lâm Ngọc Trúc khẽ động lỗ tai, quay người không vui nói :”Thím, sao thím có thể nói như vậy được.

Sao thím không nói, những lúc thím ngày ngày không có việc gì đứng trên ghế trèo bờ tường, nghe lén góc tường nhà bọn cháu.

Cái sai này còn không phải là cháu từ nhỏ nhìn thím, rồi học theo sao.

Nếu nói bất chính, ai bất chính?

Sao vậy?

Thím được trèo bờ tường, liền không cho phép người ta trèo bờ tường à?

Dựa vào cái gì?

Nhà thím cao hơn người một bậc hay gì.

Không nên vậy nha, phải nói nhà cháu cũng căn chính miêu hồng, ba đời tổ tiên toàn là bần nông, cha và anh cháu chính là công nhân chính thức của xưởng vật liệu thép.

Nhà cháu đều đoan chính cả.”

Thím Khâu nói một câu, Lâm Ngọc Trúc bên này suýt thì nói nhiều hơn mười câu.

Đốp lại khiến thím Khâu á khẩu không nói được gì, hung hăng nhìn Lâm Ngọc Trúc.

Bốn bác gái đứng ngăn cách giữa hai người nhìn cái này, ngó cái kia.

Giống như nhìn một màn kịch lớn vậy.

Lâm Ngọc Trúc nhìn thím Khâu, không nhường nhịn chút nào.

Thím Khâu tức không thôi, muốn lấy chuyện con trai mình ra nói, lời đều đến bên miệng rồi, chỉ nghe thấy Lâm Ngọc Trúc ai da một tiếng, giống như đột nhiên nhớ ra gì đó nói: “Thím, nhà thím đều đã gói cả một sân sủi cảo đông lạnh rồi.

Còn mua thịt lợn làm gì?

Cháu nói nè, làm người đừng có ích kỉ như vậy.

Sao cũng không chừa cho người không mua được thịt heo chút đi.

Bác gái, bác nói xem có phải vậy không?”

Bác gái dựa vào gần Lâm Ngọc Trúc nghe vậy, lập tức gật đầu nói phải, ánh mắt nhìn thím Khâu đều trở nên không tốt.

Thịt ít người nhiều, có thể chèn ép đi một người chính là một người.

Mấy bác gái nghe rõ ràng lời Lâm Ngọc Trúc nói ban nãy lập tức túm tụm lại, cùng triển khai oanh tạc thím Khâu dữ dội.

Thím Khâu không đỡ nổi, chỉ vào Lâm Ngọc Trúc nói: “Nhà con bé này, trước tết cũng mang hơn mười cân thịt lợn về đó.” Giống nhau, bà ta không mua được, thì đứa nhóc thối này cũng đừng hòng mua.

Quả nhiên nghe lời này xong, mấy bác gái không từ bỏ, lập tức nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc.

Trong mắt xẹt lên tia sáng chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment