Chương 612 - Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ 2
Đến khi hai chị em về nhà, liền thấy mẹ Lâm từ bên cạnh cửa sổ đi qua đây, khuôn mặt vốn có chút lo lắng, lập tức biến thành giống như hổ cái vậy, răn bảo: “Không phải mua mỗi mực với bút thôi sao.
Tại sao giờ này mới về.
Muốn ra ngoài chơi, ít ra phải nói với nhà một tiếng chứ.”
Lâm Lập Dương lắc lắc thịt heo trong tay, nói: “Mẹ, chị con xếp hàng mua được thịt heo rồi.”
Mẹ Lâm lập tức trở nên á khẩu không nói được gì.
Trên mặt có chút xấu hổ.
Ở trước mặt các con cường thế cả một đời, nói một câu mềm mỏng đều cảm thấy khó khăn.
Lâm Ngọc Trúc ôm ngực, vẻ mặt đau lòng nói: “Con vì cái nhà này mà đã bỏ ra quá nhiều quá nhiều....”
Mẹ Lâm........
Lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, cứ muốn đập gì đó.
Tuy nhiên con gái mang thịt heo về, mẹ Lâm vẫn thấy rất vui vẻ.
Vui mừng hớn hở kêu cha Lâm đi băm thịt làm nhân.
Thừa dịp trước hôm ba mươi gói nhiều sủi cảo chút.
Cha Lâm thành thành thật thật nhận lấy thịt, cẩn thận dè dặt hỏi: “Băm bao nhiêu.”
Mẹ Lâm trầm mặc một hồi, nói: “Một nửa, có thể băm nguyên một miếng hay gì.”
Cha Lâm...
Không nói sao ông biết được.
Lâm Ngọc Trúc rửa tay, lau khô xong, đổ ra một đĩa nhỏ mực nước.
Rất ra dáng lấy bút lông về chấm chấm.
Thấy Lâm Ngọc Trúc sắp viết câu đối xuân, mẹ Lâm vẻ mặt thấp thỏm đi qua đó, dặn dò hết lần này đến lần khác nói: “Con gái à, con có lần luyện trên báo chút không.
Trong nhà chỉ còn mỗi tờ giấy đỏ này thôi.
Viết hỏng rồi, thì không có nữa đâu.”
Thấy mẹ Lâm không tin tưởng mình như thế, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất không vui.
Một tay nâng bút lông đã chấm mực lên, một tay đẩy mẹ Lâm ra, thanh thoát nói: “Xin ngài cứ yên tâm, bảo đảm không viết sai cho mẹ đâu.”
Mẹ Lâm không yên tâm, bị đẩy ra còn muốn đẩy lại.
Chỉ nghe thấy Lâm Ngọc Trúc đột nhiên hốt hoảng nói: “Ây da, ây da da~”
Mẹ Lâm nghe vậy chỉ cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn cái, liền nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đang giơ bút lông, trầm mặc nhìn chằm chằm vào câu đối.
Dưới cùng nhất của tờ giấy đỏ đọng một giọt mực lớn, vô cùng chói mắt lọt vào trong mắt.
Đầu óc mẹ Lâm lập tức trở nên mơ hồ.
Lâm Ngọc Trúc khẽ hô một tiếng, trấn an nói: “Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ.”
Mẹ Lâm không muốn nghe con gái lừa gạt, đã giơ tay chuẩn bị cắt lại giấy rồi.
Chỉ thấy con gái út lấy bút lông lướt trên trên giọt mực hai cái, một cành cây nhỏ hiện lên tờ giấy, sau đó lại thấy con gái út tùy tiện vẽ vài bông hoa lên trên cành cây, câu đối xuân này lập tức trở nên khác đi.
Mẹ Lâm chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, vui tươi hớn hở nói: “Vẫn là con gái của mẹ có tài năng, cái đầu óc này đúng là linh hoạt.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức cười hề hề.
Bắt đầu khua khua viết chữ lên trên giấy.
Mẹ Lâm đứng ở bên cạnh, thấy con gái thoăn thoắt di bút, chữ này thật sự không tồi.
Treo ở bên ngoài, nói là con gái mình viết, trên mặt có thể diện gấp bội.
Nhất thời trở nên tự hào.
Còn chưa tự hào được mấy phút, lại nghe thấy con gái hoảng hốt nói: “Ây da da~”
Mẹ Lâm.....
Lo lắng đề phòng nhìn vào tờ giấy đỏ khác, không phát hiện có vấn đề gì mà.
Chỉ nghe Lâm Ngọc Trúc hỏi: “Mẹ, mẹ xem xem vị trí cành mai của hai bức vẽ này có phải có chút không đối xứng hay không.”
Mẹ Lâm nhìn chằm chằm vào câu đối xuân thật lâu, thật lâu....
“Hóa ra con đây là vẽ hoa mai hả?”
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc cả nửa ngày.
Mới nghiêng đầu hỏi: “Không thì sao?”
Mẹ Lâm....