Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613 - Mẹ Không Rời Xa Nổi Con Gái Út Của Mẹ Rồi 1

Chương 613 - Mẹ không rời xa nổi con gái út của mẹ rồi 1
Mặc dù mẹ Lâm không thể hiểu nổi phong cách hội họa của con gái, nhưng câu đối này hiển nhiên rất thành công.

Đặc biệt là chữ ‘Phúc’ viết vừa tròn vừa mập, nhìn liền thấy vui mừng.

Mẹ Lâm thích nhất chính là đôi chữ ‘Phúc’ này.

Con gái của bà đúng là có tài quá đi.

Ngày mai liền để cho người ở nhà bên cạnh mở rộng tầm mắt.

Sau khi cha Lâm băm nhân trở về, trừ chị hai Lâm ra, những người còn lại đều vây quanh bàn tròn gói sủi cảo.

Chị hai Lâm có nhiệm vụ gian khổ, là treo đèn lồng.

Vốn dĩ việc này nên là nhiệm vụ của Lâm Ngọc Trúc.

Cả nhà đều nói trong nhà cô khéo tay nhất.

Lâm Ngọc Trúc???

Cô thông minh lanh lợi lập tức nói: “Đau tay...”

Mẹ Lâm nghe vậy không chút do dự kêu chị hai Lâm làm luôn.

Chị hai Lâm và Lâm Ngọc Trúc.....

Thấy chị hai Lâm có chút u oán, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Chị hai, vì tình thân của chúng ta, chị chịu khó một chút.”

Chị hai Lâm mím môi không nói gì, đừng tưởng rằng cô ấy không nghe ra ý ngấm ngầm hại người trong câu nói của cô.

Lâm Ngọc Trúc cười hề hề, ngây ngô thật thà, mềm yếu dễ bắt nạt.

Đến khi đều bận bịu xong xuôi thì đã là sau nửa đêm rồi.

Khi Lâm Ngọc Trúc và chị hai Lâm nằm trên giường, đều than thở một tiếng.

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.

Cũng không nói chuyện gì, xoay người cái liền ngủ mất.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy mới nhắm mắt chưa được bao lâu, bên tai liền truyền tới tiếng đốt pháo đinh tai nhức óc.

Mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra, nhìn ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, quay người ngủ tiếp.

Chị hai Lâm có tính hơi khó chịu lúc ngủ dậy, trong tiếng pháo không ngừng gào lên một cái.

Lập tức khiến cho mẹ Lâm mắng một trận.

Năm mới, không được gào.

Ý muốn ngủ tiếp của hai chị em hoàn toàn không còn nữa.

Có thể ngủ giữa tràng tiếng pháo thay nhau vang lên này đều là người tài ba cả.

Ví dụ như cha Lâm.....

Ba chị em nhà họ Lâm đều dậy rồi, cha Lâm còn đang ngủ khò khò.

Khiến mẹ Lâm tức giận mắng cha Lâm là cầm tinh con heo.

Cầm lấy một dây pháo ra đưa cho Lâm Lập Dương.

Là con trai duy nhất trong nhà, tất nhiên phải đứng mũi chịu sào đốt pháo.

Ba mẹ con đứng ở cửa sổ xem.

Khi tiếng pháo nổ đùng đoàng rung trời vang lên, mẹ Lâm ở bên cạnh cười nói: “Pháo nhà chúng ta năm nay thật vang, năm sau nhất định mưa thuận gió hòa, bình an cát tường.”

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cười hì hì nói: “Vang như vậy chứng tỏ ông thần tài quan tâm tới, mẹ, có phải cái đó cái đó một chút không.” Dứt lời, Lâm Ngọc Trúc chà xát hai bàn tay trắng mềm điên cuồng ám chỉ.

Mẹ Lâm hiếm khi nhìn con gái với vẻ cưng chiều, nói: “Ngày mai.”

Chị hai Lâm nghe vậy, đây là có hi vọng, ôm lấy mẹ Lâm bắt đầu làm nũng.

Ba mẹ con nhiệt tình thân thiết một phen, ăn hai miếng bữa sáng đơn giản.

Mẹ Lâm liền xuống tay chuẩn bị cho cơm tất niên.

Bữa cơm tất niên này đều là món chính.

Mẹ Lâm không yên tâm cho người khác làm, hai chị em cùng lắm chỉ có thể làm trợ thủ.

Mẹ Lâm khuấy hồ dán trước, để mấy chị em đi dán câu đối xuân.

Sợ tối rồi không may mắn.

Ba chị em quét hồ dán lên khắp câu đối, mỗi người cầm một tờ giấy đỏ trong tay rồi ra ngoài.

Vừa ra ngoài thấy thật náo nhiệt, nhà nhà đều đang dán câu đối xuân.

Gặp nhau liền nói câu cát tường.

Hương vị của năm mới, của tình người lập tức nổi lên.

Đám trẻ con cầm pháo tép bạn đuổi tôi chạy.

Trong con ngõ không lớn lắm có tiếng người huyên náo, tưng bừng náo nhiệt.

Ngay cả mùi khói thuốc của pháo trong không khí cũng tràn ngập hương vị năm mới.

Nhà họ Khâu chính là ba mẹ con cùng ra ngoài dán câu đối xuân.

Sở dĩ năm nay thím Khâu tích cực như vậy là vì để khoe khoang.

Thấy ba chị em nhà họ Lâm cầm câu đối xuân ra ngoài.

Chữ ‘Phúc’ trong tay tùy tiện bôm bốp dán lên cửa một cái, xoa xoa tay rồi đi qua đây.

Hứng khởi nói: “Sao chỉ có ba đứa các cháu ra ngoài dán câu đối xuân.

Không có người lớn ra vậy.

Sao thế?

Là vì câu đối xuân viết không tốt, sợ mất mặt hả.”

Ba chị em nhà họ Lâm....

Mặt sau của câu đối bôi hồ dán, hiển nhiên mặt viết chữ quay về phía người mình bên này.

Cho nên thím Khâu căn bản không thấy được câu đối xuân của nhà họ Lâm viết như thế nào.

Do đó thím Khâu còn đang trong tưởng tượng, không thể tự thoát ra được.
Bình Luận (0)
Comment