Chương 618 - Quá bại gia, không như tôi, cần mẫn chăm lo cho gia đình, cái gì cũng phải tính toán rồi mới dám tiêu 2
Mặc dù anh rể không say đến mức đi không nổi, nhưng trước khi đi vẫn có chút xiêu vẹo.
Trước khi họ đi, mẹ Lâm đã cắt một miếng thịt, còn lấy một ít bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước bảo con gái mang về.
Sau khi chị cả nhận lấy, đôi mắt đỏ ửng nhìn mẹ Lâm, tràn đầy lưu luyến.
Mẹ Lâm nắm tay con gái, cũng rất không nỡ rời xa.
Lâm Ngọc Trúc thấy vậy, lặng lẽ giơ tay ra, nói: "Hay là mang theo cả em nữa?"
Mẹ Lâm và chị cả...
Thấy phản ứng của hai người, Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, nói năng hùng hồn: "Chẳng còn mấy hôm nữa là con cũng phải đi rồi."
Chị cả lập tức bật cười: "Đến lúc đó chị sẽ đặc biệt tới tiễn em!"
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì: "Tiễn thì cứ việc tiễn, đừng mang theo đồ gì quý giá quá nha, lên tàu còn phải để mắt trông chừng, mệt óc lắm!"
Lâm Lập Dương ở một bên gật đầu lia lịa.
Điểm này cậu rất tán thành.
Mẹ Lâm và chị cả lập tức mỉm cười bất đắc dĩ.
Thời gian đoàn tụ luôn ngắn ngủi.
Mùng năm, Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương đã phải lên tàu quay trở lại nông thôn.
Hai chị em mang theo mấy bộ quần áo, mỗi người đeo một cái túi nhẹ nhàng lên đường.
Nhưng lúc tới như thế nào thì lúc về vẫn như vậy.
Mẹ Lâm đã gói cho hai chị em không ít đồ.
Hồng táo, táo và lê đã gói cả một túi lớn.
Đồ anh rể và chị dâu Tết mang tới cũng bị mẹ Lâm nhét tất vào trong túi.
Vừa đóng gói đồ vừa nói với Lâm Ngọc Trúc: "Đến lúc đó trên tàu con phải lanh lợi lên, đừng để bọn họ nhìn thấy."
Họ già rồi, không còn để tâm chuyện ăn uống, những thứ bánh ngọt, đồ dinh dưỡng này, mẹ Lâm càng muốn để lại cho con trai út và con gái ở dưới nông thôn, nhưng lại sợ con dâu và con rể nhìn thấy lại không vui.
Lâm Ngọc Trúc cười, gật đầu nói: "Sự thông minh lanh lợi của con gái mẹ mà mẹ còn không tin sao. Mẹ yên tâm đi, con đảm bảo không để họ nhìn thấy."
Mẹ Lâm cạn lời nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, đứa con gái này sau khi xuống nông thôn trở về thì giống như trở thành một người khác vậy.
Tuy rằng cô vui tươi hơn nhưng có lúc lại hơi quá đà.
Trong lòng mẹ Lâm lại có chút lo lắng, kéo Lâm Ngọc Trúc rồi nói: "Lúc trước chê con quá thật thà, bây giờ lại sợ con không thật thà. Chuyện đầu cơ trục lợi kia nói thế nào cũng không được làm, biết chưa?"
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: "Mẹ à, con đã nói với mẹ rồi, những thứ này đều là con mua của cô hàng xóm. Con không đầu tư trục lợi, có bắt ai cũng không bắt con được. Mẹ yên tâm đi!"
Nếu thật sự bị bắt thì đó cũng là Lão Dịch, đến lúc đó cô đến xin chuộc Lão Dịch ra, N năm sau không khéo còn có thể ra sách, làm một người nổi tiếng nữa ấy chứ.
Cho dù không thoát ra được, đợi đến khi được thả ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc cô vẫn là một trang hảo hán.
Dĩ nhiên đây chỉ là những lời nói đùa mà thôi.
Nếu thật sự có chuyện thì cô sẽ lập tức vào không gian.
Có vấn đề cũng là Lão Dịch có vấn đề, chẳng có quan hệ gì đến Lâm Ngọc Trúc cô hết.
Mẹ Lâm thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, chuyện mà bà đã lo lắng bao ngày cũng coi như đã buông bỏ được, quay đầu suy nghĩ một chút, bà hỏi: "Hàng xóm? Sao thế, đám thanh niên trí thức các con không ở cùng một phòng sao?"
Lâm Ngọc Trúc bị hỏi thì sững sờ.
"À, cô gái kia tính cách hơi biệt lập, tự mình tìm trưởng thôn đòi xây một căn phòng nhỏ. Ha ha..." Lâm Ngọc Trúc cười lúng túng.
Viết thư về cho gia đình cơ bản đều là Lâm Ngọc Trúc tự cầm bút, Lâm Lập Dương quay về cũng không nói với mẹ Lâm.
Mẹ Lâm đến giờ vẫn không biết con gái mình ở dưới nông thôn còn xây một căn nhà.
Mẹ Lâm nghe thấy vậy liền thuận miệng nói: "Cô gái này cũng rất lợi hại, chỉ là có chút bại gia."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu phụ họa, lau mồ hôi trên đầu rồi nói: "Còn không phải sao. Quá bại gia, không giống như con, cầm mẫn biết lo cho gia đình, cái gì cũng phải tính toán rồi mới dám tiêu."