Chương 619 - Không có gì là thơm hơn viên đạn bọc đường cả 1
Mẹ Lâm không có chút nghi ngờ nào cả, còn thuận theo lời Lâm Ngọc Trúc nói: "Biết tính toán là tốt, sau này con có gia đình rồi sẽ biết mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà đều cần phải tính toán. Người xưa nói rất đúng, ăn không nghèo được uống không nghèo được, không biết tính toán thì mới phải chịu cảnh đói nghèo.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nịnh nọt nói: "Cụ nói rất đúng.”
Mẹ Lâm hừ một tiếng, mỗi ngày đều gọi bà là cụ. Trực tiếp khiến cho bà già đi vài tuổi luôn rồi.
Mẹ Lâm thấy cái gì có thể mang theo liền nhét vào trong túi cho hai chị em Lâm Ngọc Trúc mang theo.
Chờ thu dọn xong đến cái túi cuối cùng, mẹ Lâm lấy mười tờ đại đoàn kết từ trong túi ra, đưa cho Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc hắc hắc một tiếng, ánh mắt đều sáng lên vài phần, nói; "Đây là chỉ cho mình con thôi ạ."
Mẹ Lâm...
Lâm Lập Dương đổ xô nước bẩn trở về...
"Nghĩ đẹp nhỉ, đây là cho hai chị em các con, tiền là do con giữ."
Lâm Ngọc Trúc lập tức mặt mày hớn hở: “Dạ được.”
Nào có đạo lý có tiền mà không lấy chứ.
Lâm Lập Dương nhìn mẹ Lâm, bắt đầu điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ.
Nhưng trong lúc cậu quay đầu lại nhìn thì liền thấy chị Ba đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Lập Dương bĩu môi, tỏ vẻ cậu muốn phản kháng, cậu muốn khởi nghĩa.
Nhưng đương nhiên thì đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Sau khi mẹ Lâm thu dọn túi xách xong thì mẹ Lâm đi vào phòng bếp nhào bột nướng bánh, mẹ Lâm cố ý nướng những chiếc bánh đường to bằng bàn tay cho hai chị em Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương ăn trên đường.
Thấy mẹ Lâm bận rộn, Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ lấy toàn bộ thực phẩm dinh dưỡng trong túi ra nhét ở dưới gầm giường.
Bọn họ còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian để ăn được nhiều thứ ngon.
Lấy ra mấy thứ này, trong nháy mắt túi xách liền xẹp xuống, Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ sờ soạng nhét không ít tờ báo vào trong, làm xong cô còn rất là hài lòng gật gật đầu.
Đến tối trong lúc tất cả mọi người đều ngủ, mẹ Lâm lặng lẽ rơi nước mắt ở trong phòng mình.
Trong lòng cha Lâm cũng không dễ chịu lắm.
Mãi cho đến nửa đêm, mẹ Lâm lặng lẽ đi tới phòng Lâm Ngọc Trúc, lên giường, ôm Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng vỗ.
Trước kia bà và Lâm Ngọc Trúc không thân thiết, trong lòng bà ít nhiều đều hiểu rõ.
Hiện giờ thật vất vả mới thân cận được một chút thì con gái lại không ở bên cạnh bà.
Lâm Ngọc Trúc rúc vào trong ngực mẹ Lâm, ngủ một giấc ngon lành.
Lâm Ngọc Trúc mơ thấy đại mỹ nữ nhà cô, ôm cô nhẹ nhàng ngâm nga mấy khúc, dỗ dành cô ngủ.
Lâm Ngọc Trúc tham lam ôm lấy mẹ Lâm, miệng gọi thẳng mẹ.
Khi tỉnh lại thì thấy chị hai Lâm đang ngủ như heo ngáy khò khò ở đó.
Chị hai Lâm có tính khí khi rời giường, Lâm Ngọc Trúc không muốn khiêu chiến với chị hai Lâm nên cô lặng lẽ mặc quần áo xuống giường.
Mở cửa ra nhìn thì thấy mẹ Lâm đang rót nước ấm cho bọn họ.
Vẫn là như cũ bọc lại mấy chiếc bánh đường cho bọn họ.
Thấy Lâm Ngọc Trúc dậy rồi, miệng mẹ Lâm lẩm bẩm nói: "Trong túi này đặt lương khô và nước, trên đường các con nhớ mở cái túi này ra. Những thứ khác đều đã được xếp gọn gàng, lúc ở trên tàu cố gắng không lấy nó ra, tránh để mấy tên trộm nhớ thương. Tiền cũng cất kỹ vào, để lại một chút trong túi áo bông, đủ dùng là được. Đừng có vèo cái lấy ra một xấp tiền. Đến lúc đó làm cho người ta nhìn đỏ mắt ganh tị, sẽ nhìn chằm chằm vào con. Ở nông thôn đừng ăn mặc quá đẹp. Con bây giờ cũng lớn rồi, cũng càng ngày càng đẹp mắt, một ít tên miệng lưỡi trơn tru mà thấu lại gần con, con liền đánh cho bọn họ chạy đi. Lúc nào cũng phải biết bảo vệ mình, biết hay chưa?”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nghiêng đầu nói: "Con biết rồi, gần đây con cũng phát hiện ra là con càng ngày càng dễ nhìn.”
Đây cũng không phải là nói dối ha.
Tục ngữ nói “nữ đại thập bát biến” (mười tám tuổi thì thay đổi ngoại hình, giọng nói…), Lâm Ngọc Trúc phát hiện, mắt cô càng lúc càng to, ngũ quan cũng nảy nở ra.
Bình thường mỗi ngày nhìn còn không cảm thấy có gì.
Chờ nhìn kỹ lại thì quả thật là xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nhất là dáng vẻ thanh thuần lại linh động giữa cặp lông mày kia, quả thực là vừa quay đầu lại cười thì tất cả vẻ duyên dáng yêu kiều đều hiện ra ngay lập tức mà.
Mẹ Lâm nhìn con gái nhà mình soi gương, đi tới trước mặt cô nói: "Nếu không cắt một cái mái tóc dài che khuất mặt đi.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn một mảnh lo lắng cùng nghiêm túc trong mắt mẹ Lâm, liếm liếm môi nói: "Còn chưa hết tháng giêng, cậu con..."
Hai mẹ con nhất thời yên lặng không nói gì nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu.
Vì cậu Lâm, mẹ Lâm dặn dò: "Đợi ra tháng giêng, con phải cắt tóc mái ngay.”