Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 620 - Không Có Gì Là Thơm Hơn Viên Đạn Bọc Đường Cả 2

Chương 620 - Không có gì là thơm hơn viên đạn bọc đường cả 2
Mẹ Lâm cảm thán trong lòng, con gái lớn quá đẹp mắt cũng không phải là chuyện tốt mà.

Dễ dàng bị nhớ thương.

Con gái bà bụng dạ ngay thẳng, không biết cự tuyệt người khác, nếu như bị tiểu tử thúi nào đó quấn lấy thì phải làm sao bây giờ.

Vì thế mẹ Lâm vừa thu dọn đồ đạc vừa truyền thụ kinh nghiệm.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu phụ họa.

Vẫn như cũ lúc sắc trời tảng sáng, một nhà bốn người bọn họ đi đến nhà ga.

Chị hai Lâm ngủ say, cho nên mọi người cũng không gọi chị ấy nữa.

Cha Lâm lần trước làm ca đêm, không kịp tiễn con gái nhỏ đi, lần này cho dù có nói cái gì thì ông cũng kiên quyết phải tự mình đưa con gái đi một đoạn.

Cha Lâm và Lâm Lập Dương lần lượt xách túi xách, hai mẹ con Lâm Ngọc Trúc thì tay không.

Chờ một nhà bọn họ đến ga xe lửa thì phát hiện chị cả Lâm cùng anh rể cả còn có hai vợ chồng anh cả Lâm cũng tới.

Anh rể Lâm xách một bao tải nhỏ đưa cho Lâm Lập Dương.

Lâm Lập Dương nhận lấy thì thấy nặng trĩu, đoán chừng là lương thực, vội vàng muốn trả lại đồ cho anh rể Lâm.

Chị cả Lâm trấn an em trai nhà mình, nói: "Mang theo đi, đây cũng là một mảnh tâm ý của anh rể các em.”

Lâm Lập Dương quay đầu lại nhìn mẹ Lâm, chỉ thấy mẹ Lâm gật đầu.

Đến lúc này Lâm Lập Dương mới nhận lấy.

Chờ Lâm Lập Dương thu đồ của anh rể Lâm xong thì chị dâu cả cũng vội vàng đưa đồ đạc cho Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc nhìn thì thấy bên trong túi lưới có sữa mạch tinh cùng đồ hộp, còn có thịt khô, xúc xích, vân vân.

Có không ít thứ tốt.

Lâm Ngọc Trúc liên tục lắc đầu nói: "Chị dâu, mấy thứ này cũng quá quý trọng rồi, em sao có thể không biết xấu hổ mà lấy được.”

Lúc trước mẹ Đặng còn nói gần nói xa, sợ những thân thích nghèo khó như nhà họ Lâm bọn họ muốn lấy đồ nhà bà ta cơ mà.

Cho nên nếu hiện giờ cô cầm đồ, thì nhà họ Lâm bọn họ chẳng phải chính là đám thân thích nghèo hèn kia hay sao.

Nghe Lâm Ngọc Trúc nói như vậy, chị dâu Lâm vội vàng cười nói: "Đây là cha mẹ chị cố ý muốn chị đưa cho em. Trưởng bối tặng, không thể từ chối được, em mau cầm đi.” Nói xong chị dâu Lâm còn nhìn anh cả Lâm một cái.

Anh cả Lâm lập tức nói: "Mau cầm đi, em cùng Lập Dương xuống nông thôn có chỗ khó khăn gì thì viết thư về nhà.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn mẹ Lâm, mẹ Lâm nhìn nhìn đồ vật trong túi lưới, sau đó gật gật đầu, sau này bà lại đưa lại cho hai vợ chồng thằng cả là được.

Lúc này Lâm Ngọc Trúc mới cười nhận lấy đồ: "Để cho bác trai bác gái tốn kém rồi.”

Chị cả Lâm cười nói: "Đều là người một nhà, nói cái gì mà tốn kém hay không tốn kém chứ.”

Nhìn trong mắt chị dâu Lâm tràn đầy chân thành, Lâm Ngọc Trúc cười cười, trong lòng lại rất khó hiểu.

Theo lý thuyết, nhà bọn họ cho cô một phong bì lì xì cũng là đỉnh điểm rồi, hào phóng như vậy, có một chút không hợp lý ah.

Nhưng mọi thứ cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Ngày đó sau khi trở về từ nhà họ Lâm, bác trai Đặng liền nói cho bác gái Đặng một trận.

Bác gái Đặng bị nói cho một trận cũng rất sợ hãi.

Năm trước thân thích tụ tập, bác gái Đặng đã thành thành thật thật hơn không ít, một chút ý tứ phô trương cũng không có.

Nhà bọn họ thành thật thì một người thân thích có một chút năng lực làm trong một nhà máy xi măng khác liền bắt đầu khoe khoang.

Nói nhà mình không thiếu xi măng dùng, trong sân nhà bọn họ đều là lát xi măng, lúc dọn dẹp vừa sạch sẽ vừa thuận tiện.

Sau khi người đó khoe khoang một hồi thì vợ của một người anh em nhờ vả anh ta cũng lấy cho nhà bọn họ một ít xi măng, để bọn họ tu bổ sửa sang lại nhà cửa.

Người nọ vừa nghe, vểnh chân ngồi vắt vẻo ở đó, chính là không làm giúp nhà kia.

Kết quả người đó khiến người ta ghen ghét, ngày hôm sau liền có người đi cử báo anh ta.

Sau đó người kia xác thực là mất việc làm, còn bị bắt đi đấu tố một vòng trên đường phố.

Bác trai Đặng cùng bác gái Đặng nhìn mà cảm thấy một trận sợ hãi.

Vì thế liền muốn khắc phục mối quan hệ rạn nứt này với nhà họ Lâm.

Chủ yếu chính là Lâm Ngọc Trúc.

Theo bọn họ thấy thì mẹ Lâm thì vì con trai mình khẳng định không thể hại thông gia nhà mình được. Nhưng con gái út nhà họ Lâm tuổi trẻ nóng tính, đề phòng vạn nhất đầu óc cô bị co rút thì sao.

Vì thế bác trai Đặng đón tết đều là lo lắng đề phòng.

Ở nhà cũng không ít lần nói bác gái Đặng, nói cái gì mà đều là người một nhà, hạ thấp người ta làm cái gì.

Bác gái Đặng cũng hoảng hốt, không để ý tới bác trai Đặng.

Sau đó hai vợ chồng bọn họ thương lượng với nhau.

Cả hai người họ đều cảm thấy là không có gì là thơm hơn viên đạn bọc đường cả.

Vì thế liền có một màn ngày hôm nay.
Bình Luận (0)
Comment