Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621 - Nếu Các Cô Muốn Như Vậy Thì Buổi Tối Tôi Nhất Định Phải Chơi Tiếp Rồi 1

Chương 621 - Nếu các cô muốn như vậy thì buổi tối tôi nhất định phải chơi tiếp rồi 1
Tiếng còi xe lửa truyền đến, vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy xe lửa cũng đang chậm rãi tiến vào sân ga.

Mẹ Lâm lập tức rơi nước mắt, thừa dịp Lâm Ngọc Trúc không chú ý lặng lẽ lau mắt.

Chờ Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn thì cặp mắt kia vẫn còn đỏ.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: "Mẹ không nỡ để cho con đi hả? Bây giờ mẹ có còn chê con phiền không? Nếu không mẹ đi với con, dù sao mẹ cũng đã nghỉ hưu rồi. Cái khác không nói, chỉ bằng giao thiệp của con ở thôn Thiện Thủy thì mẹ ở đó vài năm cũng không ai dám đuổi mẹ đi.”

Nghe con gái út nhà mình khoe khoang cũng không phải một lần hai lần, khuôn mặt của mẹ Lâm liền xuất hiện vẻ dở khóc dở cười nói: "Mau đi đi, để cho mẹ được thanh tĩnh. Ngày nào cũng hầu hạ các anh các chị, làm như tôi nguyện ý lắm không bằng.”

Lâm Ngọc Trúc cười hắc hắc, lúc này xe lửa cũng vào trạm rồi.

Hai chị em Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương vội vã lên tàu tìm một chỗ ngồi.

Chờ đến khi thu xếp ổn định xong, Lâm Ngọc Trúc mở cửa sổ, vươn đầu nhìn, tìm tìm mẹ Lâm nói: "Mẹ, con sẽ trở về, lúc về nhà, mẹ lật dưới gầm giường của con ra, có thứ tốt cho mẹ.”

Lúc này mắt mẹ Lâm lại đỏ lên, nước mắt chảy ra muốn dừng cũng không dừng lại được.

Hai mắt Lâm Ngọc Trúc cũng đỏ, trong thanh âm có chút run rẩy.

Lại nhìn cha Lâm sắp thành người trong suốt, Lâm Ngọc Trúc nói: "Cha, chăm sóc tốt cho mẹ con ha, nhoáng một cái, con liền có thể trở về.”

Hai mắt cha Lâm đỏ hoe gật đầu nhè nhẹ.

Chờ sau khi xe lửa chậm rãi chạy, ánh mắt của cả nhà họ Lâm vẫn nhìn theo đoàn tàu đang chậm rãi đi ấy.

Sự lưu luyến không nỡ trong mắt hóa thành tình thân nồng đậm.

Hai chị em Lâm Ngọc Trúc hướng ra ngoài cửa sổ không ngừng phất tay.

Xa cách như vậy, chỉ là một phần của thời đại này.

Đây là thời đại của niềm đam mê cháy bỏng, nhưng cũng là thời đại mà nhiều gia đình không thể đoàn tụ được với nhau...

Chờ tàu chạy ra khỏi nhà ga, cảm xúc thương cảm của Lâm Ngọc Trúc vẫn vờn quanh trong lòng cô, nhưng vừa quay đầu nhìn thì thấy em trai nhà mình đang khóc sướt mướt.

Cảm xúc thương cảm của Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy tan thành mây khói.

Em trai cô, đúng là có một trái tim mềm mại yếu đuối mà.

Chờ đến lúc Lâm Lập Dương khóc nấc lên, cái miệng thì dẩu ra như Nhị Cáp (một loài chó), Lâm Ngọc Trúc mới cạn lời nói: "Đàn ông con trai không dễ rơi lệ, em đã rất may mắn rồi đấy, có thể theo chị ruột về nông thôn ở cùng một chỗ. Ngoài kia còn có biết bao nhiêu người lẻ loi về nông thôn một mình kia kìa.”

Không ngờ lời này của Lâm Ngọc Trúc không có chút tác dụng an ủi nào cả, mà ngược lại còn càng làm cho Lâm Lập Dương thương tâm hơn.

Phàm là trong tay có một xu tiền, Lâm Lập Dương cũng không thương tâm như vậy.

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt ghét bỏ nhìn em trai nhà mình.

Dọc theo đường đi, cô vẫn cho rằng trong túi đều là báo cô nhét vào, ôm đống đồ trọng yếu của cô mà ngủ một cách không tim không phổi.

Lâm Lập Dương thời thời khắc khắc ghi nhớ lời nói của mẹ mình, trên đường trông coi đồ vật, còn có bảo vệ tốt chị gái, đừng có mà hai người cùng nhau ngủ, rồi khiến Lâm Ngọc Trúc bị người ta đùa giỡn lưu manh.

Chờ xuống xe lửa, trong mắt Lâm Lập Dương tràn đầy tơ máu.

Nhiều đồ như vậy, một mình Lâm Lập Dương cũng không lấy hết được.

Lúc Lâm Ngọc Trúc hỗ trợ xách túi, cảm thấy trọng lượng không đúng lắm.

Mở ra xem, ở đâu còn có giấy báo của cô nữa.

Không biết từ lúc nào, mẹ Lâm lại nhét đồ mà cô lấy ra cho vào trong.

Cổ họng Lâm Ngọc Trúc nghẹn lại, tràn đầy bất đắc dĩ.

Chờ hai chị em bọn họ túi lớn túi nhỏ bước vào thôn Thiện Thủy, một đám nhóc con nhìn thấy hai người họ thì ào đến nghênh đón giống như ong vỡ tổ.

Lâm Ngọc Trúc cực kỳ đắc ý, nhìn xem, mị lực chết tiệt này của cô.

Ngay cả những đứa trẻ trong thôn cũng đều rất yêu thích cô.

Bọn nhỏ đi theo bọn họ một đường.

Vì thế liền có cảnh tượng người chưa tới nơi mà thanh âm đã vang đến trước rồi.

Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn nghe thấy tiếng ra khỏi phòng.

Thấy Lâm Ngọc Trúc trở về, cực kỳ cao hứng vui vẻ.

Lâm Ngọc Trúc bước qua một cái túi bên trái, rồi lại bước qua một cái túi bên phải, trong tay xách một cái túi, giang hai tay hưng phấn chạy tới.

Vui vẻ hét lên: "Các đồng chí, tôi đã trở lại."

Vương Tiểu Mai cũng hưng phấn giang hai tay ra nghênh đón Lâm Ngọc Trúc.

Sẵn sàng để có một ôm ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment